Đã nhiều ngày không gặp, Chung Minh cũng không phải không nghĩ tới
đủ loại khả năng, hơn nữa lời Trương Dĩnh nói cực kỳ đả kích lòng người.
Nàng cũng biết, hai nữ nhân ở một chỗ rốt cuộc vẫn là danh bất chính ngôn
bất thuận, dù sao Tô Tử Mặc vẫn coi trọng việc tìm được tri kỷ đẹp đôi,
chẳng qua nghĩ đến những điều ngọt ngào khi ở cùng Tô Tử Mặc, trong
lòng làm sao buông được, cho dù kêu nàng buông tha, cũng không thể thiếu
minh bạch như vậy, nghĩ nghĩ nói: "Kêu Tri Thư đến, giúp ta chuyển lời
cho Mặc tỷ tỷ".
Ngày hội Trung thu, sông Hoài ngược lại lạnh lùng hơn bình thường rất
nhiều, phần lớn mọi người ở nhà đoàn viên cùng thân nhân, trên mặt sông
chỉ có lẻ tẻ mấy chiếc thuyền sáng tỏ dưới ánh trăng, càng phát ra vẻ lạnh
lẽo, trong đó có một chiếc thuyền đèn đuốc sáng trưng, cập sát vào bờ sông,
đầu thuyền treo hai đèn lồng, mặt trên viết chữ Tống.
Chung Minh cười lạnh, làm chuyện ác còn không sợ bị người biết, khoác
tay Tri Họa đi lên thuyền.
Trong khoang thuyền chỉ có mẹ con Tống gia, trên bàn có rượu và thức
ăn, cũng rất phong phú, thấy Chung Minh tiến vào, Tống Tuấn Kiệt vội
vàng đứng dậy đón chào.
Chung Minh căm ghét trong lòng nhưng thần sắc vẫn thản nhiên, không
để ý tới Tống Tuấn Kiệt, chỉ nói: "Vật gì đâu?".
Mẹ con Tống gia đều sửng sốt, mới nhớ tới vật trong lời Chung Minh là
ý gì, Tống Tuấn Kiệt tươi cười nói: "Không vội, nếu biểu muội đã đến đây,
ngồi xuống ăn bữa cơm đoàn viên đi".
Chung Minh cười lạnh, "Ta cùng với các ngươi không thân chẳng quen,
ăn bữa cơm đoàn viên làm cái gì".
Mã Nguyệt Nga thiếu kiên nhẫn, tức giận nói: "Nói lời tạm biệt khó nghe
như vậy, rốt cuộc ta cũng là mợ ngươi, Tuấn Kiệt là biểu ca ngươi".