BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 819

Trịnh di nương nói: "Đi quan phủ, đây là vật chứng, ta là nhân chứng,

chẳng những Tống Tuấn Kiệt không thể chạy đằng trời, còn có thể tận diệt
Đàn Ngọc viện".

Tô Tử Mặc nhìn nàng thật sâu, "Kỳ thật ngươi cũng muốn trả thù Trần

lão bản?".

Trịnh di nương thê lương cười, "Ngươi cho là lúc trước làm sao ta bị bán

vào Đàn Ngọc viện? Ta là cái goá chồng, sau khi phụ mẫu lần lượt chết vì
bệnh, ta bị thím ta nhẫn tâm bán cho Đàn Ngọc viện, tất nhiên ta liều chết
không chịu, lão Trần kia quả thật độc ác, không mắng thì đánh ta, ta thường
bị đánh cho thương tích đầy mình, toàn thân không chỗ nào lành lặn, cuối
cùng đành phải theo hắn". Trịnh di nương nhớ tới đoạn ngày tháng mà
mình không thuộc về mình, hai tay bất giác ôm chặt cơ thể, sắc mặt vừa
như sợ hãi vừa như chán ghét, thật vất vả mới bình ổn tâm tình, chậm rãi
nói, "Người bên ngoài đều cho yên hoa nữ tử như chúng ta là hèn mọn hạ
lưu, chứ làm sao biết chúng ta đáng thương đến cỡ nào, không biết bao
nhiêu nữ nhi trong sạch bị huỷ hoại trong tay Trần lão bản, cho dù thiên
đao vạn quả hắn cũng không đủ". Trên mặt Trịnh di nương toát ra vẻ căm
hận Trần lão bản đến tận xương.

Tô Tử Mặc thông cảm cho nàng đồng thời cũng khó hiểu hỏi: "Ngươi đã

thống hận hắn như thế, vì sao không sớm giao mấy thứ này cho quan
phủ?".

Ánh mắt Trịnh di nương lộ ra vẻ khinh thường, "Mệt người nào cũng

khen ngươi là tài nữ, đạo lý trong đó ngươi không nghĩ ra sao?."

Tô Tử Mặc ngây người rồi thở dài, Trần lão bản có thể làm ăn lớn và lâu

dài như vậy, tất nhiên đã đút lót đầy đủ cho bọn quan tướng, vả lại Trịnh di
nương thấp cổ bé họng, ai sẽ tin nàng, cho dù chứng cớ vô cùng xác thực
nhưng khi giao lên, cũng chỉ như đá chìm đáy biển. Cái mà Trịnh di nương
chờ chính là cơ hội, nếu như Tống Tuấn Kiệt đối tốt với nàng thì thôi, khổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.