Tô Tử Mặc nghe nói, không chút nào để ý, chỉ cười cười, "Bị làm phiền
cũng không phải ta, chỉ cần Minh nhi cao hứng thì tuỳ ý nàng đi".
Chung Minh vừa vặn đi ngang qua cửa sổ, nghe Tô Tử Mặc nói thế, mất
hứng bước vào, hỏi: "Mặc tỷ tỷ, trong lòng ngươi nửa điểm không thoải
mái cũng không có a?".
Tô Tử Mặc dự đoán được nàng sẽ đến, tay không ngừng thêu, đầu cũng
không nâng, nói: "Ta cao hứng còn không kịp nữa là".
"Vì sao?", Chung Minh thật buồn bực .
"Người khác càng vì muội mà tranh giành đến đầu rơi máu chảy, càng
chứng tỏ muội đáng giá, ta giữ trong tay đoá hồng mà mọi người mơ ước,
còn có cái gì chưa đủ, làm sao mất hứng cho được?".
Cái này Chung Minh cũng không biết nên vui hay sầu, vui là vì Tô Tử
Mặc khen ngợi nàng như thế, sầu là vì ngay cả việc ghen tuông tối thiểu
của nữ nhi mà Tô Tử Mặc cũng không có, lòng dạ nàng quá rộng lượng hay
là vô tư không để trong lòng đây...nhìn việc trên tay nàng, Chung Minh
thuận miệng nói: "Trên đường lớn có sẵn tiệm may, sao phải tự mình vất vả
làm gì?".
Tô Tử Mặc vừa lúc làm xong, buông kim chỉ xuống, giơ bộ y phục lên,
đưa cho Chung Minh, nói: "Muội thử xem có hợp không?".
"Làm cho ta sao?", Chung Minh vừa mừng vừa sợ.
Tô Tử Mặc oán trách nhìn nàng một cái, "Ta có từng mặc qua màu sắc
bắt mắt như vầy sao?".
Chung Minh ảo não vỗ trán, hai ngày trước nàng nhìn thấy Tô Tử Mặc
đang may bộ y phục, căn bản không nghĩ là làm cho mình, Tô Tử Mặc luôn
chuộng màu thanh nhã nhưng không có nghĩa nàng không mặc những màu