nạn ấy khiến anh trở nên dị ứng với những không gian khép kín. Nhưng cái
thế giới dưới lòng đất này lại, rất thoáng đãng. Sáng sủa. Rộng rãi.
Trần nhà là một khoảng không mênh mông bằng kính gắn hàng loạt cụm đèn
lộng lẫy, trải ánh sáng êm dịu khắp phần nội thất màu ngọc trai.
Kể như bình thường, Langdon sẽ tha thẩn cả tiếng đồng hồ để chiêm ngưỡng
kiến trúc nơi này, nhưng vì chỉ còn năm phút nữa là đến giờ nên anh đành
dẹp ý muốn ấy và lao qua sảnh chính để sang chỗ kiểm tra an ninh và thang
máy. Cứ bình tinh nào, anh tự nhủ.
Peter biết là mình đang trên đường đến mà. Thiếu mình thì chương trình
chưa bắt đầu đâu.
Tại quầy kiểm tra an ninh, khi Langdon moi đồ đạc khỏi các túi và tháo
chiếc đồng hồ cũ rích của mình ra, tay bảo vệ gốc Tây Ban Nha liền gợi
chuyện với anh.
- Chuột Mickey à? - gã ta hỏi, giọng khá hào hứng.
Đã quá quen với những phản ứng tương tự, Langdon gật gật đầu.
Chiếc đồng hồ Chuột Mickey này là món quà cha mẹ tặng anh nhân sinh
nhật lần thứ 9.