sáng ở những nhiệt độ khác nhau. Chúng ta gọi đó là điểm báo nhiệt. Khoa
học luôn phải sử dụng những điểm báo này.
Langdon đăm đăm nhìn ngọn tháp và cái chóp chìm trong nước.
Hơi nước bắt đầu bốc cao trên nồi nước sôi sùng sục, tuy vậy Langdon
không cảm thấy mảy may hy vọng. Anh liếc đồng hồ, tim bỗng đập rộn lên:
đã 11 giờ 45 phút đêm.
Chị tin rằng sẽ có gì đó phát sáng khi nó nóng lên à?
- Không phải là phát sáng, Robert ạ. Mà là nóng sáng. Khác biệt rất lớn đấy.
Nóng sáng gây ra do sức nóng và chỉ xảy ra ở một nhiệt độ cụ thể. Chẳng
hạn, khi tôi thép thanh, các nhà sản xuất thép thường phun lên đó một lớp
phủ trong suốt nóng sáng ở một nhiệt độ định sẵn. Nhờ đó họ sẽ biết khi nào
thì các thanh thép hoàn thiện. Anh nhớ cái nhẫn tâm trạng không? Chỉ cần
đeo nó vào ngón tay, thân nhiệt sẽ làm nó đổi màu.
- Katherine, kim tự tháp này ra đời vào thế kỷ XIX? Một nghệ nhân có thể
chế tạo các khớp nối ẩn kín trong một hộp đá, nhưng họ lấy đâu ra chất phủ
nhiệt trong suốt vào thời ấy?
- Có đấy! - Katherine đáp, ngong ngóng nhìn cái kim tự tháp đang chìm
trong nước - Các nhà giả kim sơ khai thường xuyên sử dụng phốt pho hữu cơ
làm điểm báo nhiệt. Người Trung Quốc sản xuất pháo hoa màu sắc rực rỡ,
và thậm chí người Ai Cập…- Katherine bỗng im bặt, chăm chú nhìn xuống
nồi nước sôi.
- Sao vậy? - Langdon dõi theo ánh mắt cô, nhưng chẳng phát hiện được gì
cả.