loạng choạng quờ tay tìm chỗ bám. Peter nhanh chóng trở lại bên anh. Một
cánh cửa tự động nặng nề rít lên trước mặt họ. Peter nắm cánh tay Langdon
và tiến lên phía trước.
Đường này.
Họ nhích qua một ngưỡng cửa nữa, và cánh cửa lại đóng kín phía sau.
Lặng yên. Lạnh giá.
Langdon lập tức cảm thấy rằng nơi này, cho dù nó là ở đâu, cũng chẳng hề
liên quan đến cái thế giới ở phía bên kia những cánh cửa an ninh. Không khí
ẩm ướt và lạnh lẽo như một nấm mồ. Âm thanh vang lên thì trầm trầm và tù
túng. Nỗi sợ giam cầm lại trào lên.
- Vài bước chân nữa thôi - Solomon dẫn anh dò dẫm vòng qua một chỗ rẽ và
đặt anh đứng thật ngay ngắn. Cuối cùng, ông bảo - Gỡ băng bịt mắt ra.
Langdon túm vội dải băng nhung và dứt tung khỏi mặt mình. Anh nhìn xung
quanh để xem mình đang đứng ở đâu, nhưng không nhìn thấy gì cả. Anh dụi
mắt. Vẫn mù tịt.
- Peter, tối như hũ nút ấy!
- Phải, tôi biết. Tiến thẳng lên trước. Có lan can đấy. Nắm lấy!
Langdon sờ soạng trong bóng tối và tìm thấy một lan can sắt.