BÌNH AN CỦA ANH - Trang 216

chuyện không thể tự giải quyết.

Trên đời này có hai thứ Thẩm Hi Tri không muốn nhìn thấy, là nước

mắt của mẹ, và nước mắt của Hứa Tiểu Hoa.

Anh giơ tay lau nước mắt cho cô, khẽ nói: “Trời sập còn có anh đây,

đừng khóc.”

Trong ấn tượng của Tiểu Hoa, anh rất hiếm khi dịu dàng như vậy, anh

lúc nào cũng vô tâm vô phế nói những lời tổn thương người khác, lúc nào
cũng chọc giận cô. Nhưng khi nghe anh nói vậy cô lại thấy yên tâm hơn
nhiều.

Thiếu niên cũng đỏ mặt, vỗ vai cô: “Quay về học đi, mọi chuyện để

anh lo.”

Tiểu Hoa ngập ngừng: “Cô giáo nói mời phụ huynh.”

Thẩm hội trưởng gật đầu: “Anh biết rồi.”

Tiểu Hoa há hốc miệng, nhưng chuyện này không cách nào nói ra

được, đành phải quay về phòng học.

Về lớp cô cũng không dám tiếp xúc với lớp trưởng Điền nữa, cả ngày

lo lắng bất an. Cô chủ nhiệm bảo Tiểu Hoa nói với phụ huynh cuối tuần lên
trường, Tiểu Hoa cầm điện thoại một lúc lâu, cuối cùng không gọi cho Hứa
Kiến Quốc hay Trần Ái Lệ, mà gọi cho Thẩm Hi Tri.

Cuối tuần anh xuất hiện ở văn phòng làm các thầy cô vui như bắt được

vàng, chuẩn bị bảo anh sửa bài thi, nào ngờ anh chỉ cô chủ nhiệm lớp Tiểu
Hoa: “Cô ơi, em thay phụ huynh Hứa Bình An đến, có chuyện gì cứ nói với
em là được, em là anh của em ấy.”

“Nói đùa gì vậy?” Rõ ràng chủ nhiệm không tin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.