BÌNH AN CỦA ANH - Trang 346

Áo sọc caro đi nhanh hơn, dưới ánh đèn đường, anh ta cúi xuống nhìn

cô gái trong lòng mình, ánh mắt chăm chú.

Tiểu Hoa môi trắng bệch cả người đẫm mồ hôi nằm trong phòng y tế,

tay truyền nước, lúc mơ màng tỉnh lại nhìn thấy bóng người mờ ảo, nghe có
tiếng người hỏi: “Em thấy khỏe hơn chút nào không?”

Giọng nói ấy không phải là Thẩm Hi Tri, lại khơi ra những khổ sở chất

chứa trong lòng, Tiểu Hoa ừm một tiếng rồi vùi mặt vào gối. Người con trai
ngồi cạnh giường cô im lặng, coi như chưa thấy gì.

***

Nghe tin Tiểu Hoa té xỉu, hôm sau Thẩm Hi Tri lập tức bay về, anh

không tìm thấy cô đâu, chợt thấy lạnh cả người, như có thứ gì đó trong tim
bị mất đi, lại không thể với được.

Mà Tiểu Hoa lúc này đang hẹn ân nhân cứu mạng trước cửa căn tin, cô

nói: “Học trưởng, em mời anh ăn cơm, coi như cảm ơn.”

Mạc Kỳ hỏi: “Khỏe rồi chứ?”

“Vâng.” Tiểu Hoa đi trước.

Rất lâu sau này, trong tiệc rượu cuối năm của công ty, Tiểu Hoa ngồi

trong xe anh ta, nghe anh ta kể lại: “Lần đầu tiên anh gặp người keo như
vậy đấy, mời ân nhân cứu mạng ăn cơm ở căn tin, lại chỉ có một món mặn 2
món rau, đến canh cũng không có.”

Cô cố gắng không nghĩ đến chuyện kia, cười nói: “Khốn kiếp, sao anh

nhớ dai vậy? Đại học em nghèo như chó ấy, không mời anh ăn mì tôm là đã
thành ý lắm rồi.”

Còn ‘chuyện kia’ mà cô không muốn nghĩ đến là gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.