BÌNH AN CỦA ANH - Trang 438

Tiểu Hoa hối hận, hối hận vì những lời vừa nãy của mình. Cô run rẩy

nép vào lòng Thẩm Hi Tri, hỏi anh: “Làm sao bây giờ, nội giận em thật
rồi.”

Thẩm Hi Tri vỗ lưng cô: “Chờ em khỏe rồi anh dẫn em lên núi thăm

nội, em xin lỗi nội là nội tha thứ cho em thôi.”

Lên núi? Tiểu Hoa sững sờ. Cô chưa từng đến nhà mới của nội, trước

đây muốn lớn lên thật nhanh để về thăm nội, nhưng khi lớn rồi lại lo kiếm
tiền, muốn thành công rồi mới về thăm nội.

Bây giờ không nhìn thấy nữa, một mình cô không thể lên núi được,

nên cô muốn bảo vệ căn nhà nhỏ của nội, nội sẽ vui thôi.

“Anh dẫn em đi thật à?”

“Ừ, nhưng em phải nghe lời anh, nội đã giao em cho anh rồi, vậy mà

em bỏ mặc anh nhiều năm như thế, chắc nội giận lắm.”

Tiểu Hoa khóc ầm lên: “Thẩm Hi Tri anh đừng lừa em!”

“Anh nói thật, Hứa Bình An anh chẳng cần phải lừa em làm gì, không

cần nhắc đến chuyện trước đây, sau này em phải ngoan hơn, không được
bướng bỉnh nữa.”

Tiểu Hoa đẩy anh ra, khóc thương tâm hơn.

Ngoài bờ rào có người gọi: “Còn ai không? Nhanh lên, ở đây nguy

hiểm lắm!”

Trong nhà không bật đèn, trưởng thôn hô hai tiếng rồi đi, tưởng không

còn ai nữa. Trong nhà, Thẩm Hi Tri thả gà mẹ ra, nhìn Tiểu Hoa: “Đừng
khóc.”

Tiểu Hoa vẫn khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.