BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1017

Lê Thiên Thần ngạc nhiên lẫn phẫn nộ nhìn cô, không âu yếm được nên

trong mắt anh ta khó nén được nỗi thất vọng, nhưng vì nhìn sắc mặt của
Bình An như vậy nên anh ta không muốn làm gì thêm để chọc cho cô mất
hứng, mở cửa xe trước ra, “Mời em.”

Bình An cũng không thèm nhìn anh ta, mở cửa xe sau ra ngồi vào ghế,

xem Lê Thiên Thần là tài xế để sai khiến, “Lái xe đi.”

(Beta-er: chỗ này giải thích một chút, theo phép lịch sự, nếu đi 2 người,

thường khi người đang lái xe là người lớn, người ngang hàng hoặc bạn bè
hoặc muốn tôn trọng người ta thì người ngồi chung xe phải ngồi bên ghế
phụ lái; còn nếu ngồi vào ghế sau thì ra vẻ người chủ, người trên kẻ trước,
nói chung là xem người đang lái xe là kẻ thấp kém hơn.)

Từ trước tới nay cô chưa từng tỏ ra lãnh đạm đến thế với anh ta, tay Lê

Thiên Thần đang đặt ở cửa xe cứng lại, ánh mắt không thể tin nổi nhìn mặt
của Bình An bên trong xe, chẳng lẽ cô thật sự không còn một chút cảm giác
nào với hắn hay sao? Không lẽ cô đã quên hắn nhanh như vậy sao?

“Sao không lái xe đi?” Ánh mắt Bình An thản nhiên, trong mắt không hề

có vẻ lưu luyến cùng ái mộ mà Lê Thiên Thần đã quen thấy.

Trong lòng Lê Thiên Thần giận dữ, tức giận vì Bình An thế mà lại dùng

cái giọng đó để nói với anh ta, thật sự xem anh ta là tài xế để sai bảo đấy à?
Nhưng giận thì giận, anh ta vẫn không nói gì, mặt giữ nụ cười ngồi vào ghế
tài xế, khởi động xe, nhẹ nhàng chạy ra đường, lướt dưới những ngọn đèn
mờ ảo trên đường phố.

“Cảnh đêm ở thành phố G thật sự rất đẹp, trước kia anh không biết, sau

khi đến thành phố S mới cảm thấy nhớ vô cùng tất cả những thứ nơi đây.”
Lê Thiên Thần không quay đầu nhìn Bình An, chỉ nhẹ nhàng ấm áp, ngữ
điệu ái muội nói thế.

Bình An làm lơ những lời này, căn bản chẳng muốn quan tâm đến anh ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.