BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1078

“Tớ có tư cách gì để để ý chứ? Cậu và Nghiêm Túc mới là một cặp môn

đăng hộ đối, còn tớ chỉ là si tâm vọng tưởng thôi. Cậu yên tâm, tớ đã nghĩ
thông rồi, sẽ không tiếp tục cố chấp nữa đâu, cậu cũng không cần vì tớ mà
cảm thấy trong lòng không thoải mái.” Vi Úy Úy nhún vai, thoải mái cười
nói.

Bất kể biểu hiện sáng sủa của Vi Úy Úy lúc này là thật hay giả, Bình An

vẫn cảm thấy vui mừng, “Tớ hiểu rồi, Úy Úy, về sau cậu sẽ gặp được người
thật sự yêu thương cậu, cậu nhất định sẽ hạnh phúc.”

Vi Úy Úy nở nụ cười, “Được rồi, đừng có nói với tớ mấy câu cải lương

thế nữa, tớ có phải là thỏ non đâu.” Cả đời này cô cũng không thể ở chung
một chỗ với Nghiêm Túc được, nếu đã biết vậy thì cần gì phải bởi vì anh
mà mất đi người bạn tốt như Bình An? Có thể xa xa nhìn anh, cô hẳn đã
thỏa mãn rồi.

Bình An là bạn gái của Nghiêm Túc, cô lại là bạn tốt của Bình An, cơ

hội để cô nhìn thấy Nghiêm Túc có lẽ sẽ nhiều hơn một chút...

Hết giờ học, Nghiêm Túc sẽ tới đón Bình An.

Biết Bình An có hẹn với Nghiêm Túc tối nay, Kỷ Túy Ý vỗ vỗ bả vai

Bình An, “Vốn là phải kêu em rể mời mọi người ở đây ra ngoài ăn cơm,
nhưng nể tình hai người các cậu vừa mới bắt đầu, cần bồi dưỡng tình cảm
cho thêm phần sâu sắc, nên bữa cơm này tạm thời cho nợ đấy, tương lai
nhất định phải trả cả vốn lẫn lời nghe chưa. Được rồi, yên tâm đi đi.”

“Nói với em rể là chúng tớ kỳ vọng rất cao đấy nhé.” Tống Tiếu Tiếu

mập mờ nháy mắt với Bình An, ý tứ trong đó, chỉ có bọn họ hiểu.

Bình An bị các cô giễu cợt đến phải dở khóc dở cười, chộp lấy túi xách

liền vội vội vàng vàng chạy ra khỏi ký túc xá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.