BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1085

“Hứ!” Bình An cười khỉnh bộ dạng giả bộ đáng thương của anh, “Anh cả

ngày chạy long tóc gáy, làm gì nhớ tới em mà giả bộ.”

Ánh mắt sáng rực của Nghiêm Túc nhìn sang Bình An, “Thật sự nhớ,

anh chưa từng nhớ một người nhiều như vậy, cứ muốn mau mau gặp được
em.”

Bình An nhẹ nhàng mỉm cười, khóe mắt tràn ra nụ cười ngọt ngào.

“Mai em có rảnh không?” Thấy cô cười đến hai mắt cong lên như vầng

trăng khuyết, ánh mắt sáng long lanh như vì sao, càng nhìn càng xem, đầu
trái tim của Nghiêm Túc như hơi co thắt lại, trong lòng có nỗi xúc động
muốn ôm Bình An vào lòng mà hôn một cái thật lâu.

“Em có hẹn ăn cơm cùng Chị Vận.” Bình An nói.

“Em hẹn chị ấy mấy giờ?” Nghiêm Túc nhíu mày hỏi. Gần đây đường sự

nghiệp của Lương Phàm hình như cũng không được như ý, nên có lẽ vì vậy
mà tâm tình của Trình Vận cũng không được thoải mái lắm, có thể chị ấy
muốn tìm Bình An để tâm sự đôi chút. Nghiêm Túc ngượng ngùng oán
giận Trình Vận cướp đi cô gái nhỏ quý giá từ tay anh.

“Dạ buổi trưa, em muốn hỏi chị Vận một chút ý kiến chuyên môn.” Bình

An nói.

“Khi nào xong thì anh sẽ đến đón em.” Nghiêm Túc nói.

Bình An cười nói, “Anh cứ ngày nào cũng muốn gặp em à?”

Nghiêm Túc mỉm cười liếc cô một cái, thoải mái thừa nhận, “Đúng, tốt

nhất là từng giờ từng phút đều có thể thấy em.”

“Vậy cũng không được, khoảng cách mới có thể sinh ra tình yêu, chúng

ta phải giữ khoảng cách nhất định thì khi gặp nhau tình cảm mới tốt hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.