BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1114

Bình An mặt mày vui vẻ, trước kia đã từng gặp Đường Sâm mà không

biết là anh ta đáng yêu hài hước đến thế. Chắc là đang lúc làm việc thì anh
ta nghiêm túc cẩn thận, còn bây giờ ra mặt với cương vị là bạn học cũ của
Nghiêm Túc nên mới bộc lộ ra cá tính vốn có của mình, “Hai ngày nay em
cũng định hẹn với trưởng thôn, nhưng gọi điện thoại mấy lần cũng không ai
nghe máy.”

“Ông ta thường không nhận mấy số điện thoại lạ đâu. Lúc trước anh

cũng phải xông vào tận nhà mới gặp mặt được đó.” Đường Sâm làm lơ ánh
nhìn đầy sát khí của Nghiêm Túc, tò mò hỏi, “Bình An, chẳng lẽ em đến
làm ở Phương thị rồi à? Mấy chuyện mua đất lớn như thế sao lại để cho cô
bé xinh đẹp như em đi làm chứ.”

“Em muốn mua, em cũng không làm ở Phương thị.” Bình An liếc

Nghiêm Túc một cái, cũng không giải thích nhiều với Đường Sâm.

Đường Sâm sửng sốt một chút, anh tưởng Bình An đi làm ở Phương thị,

lại đúng lúc phụ trách hạng mục là mảnh đất kia, không nghĩ tới chuyện cô
muốn mua riêng.

Ngón tay thon dài của Nghiêm Túc gõ nhẹ trên mặt bàn, “Đường Sâm,

bỗng nhiên tớ thấy trợ lý như cậu hình như quá rảnh rồi.”

“Rảnh?” Đường Sâm thiếu điều nhảy dựng lên kháng nghị, “Tớ làm trâu

làm ngựa cho cậu hết ngày này qua ngày khác, tớ sắp biến thành siêu nhân
mà cậu còn dám nói tớ rảnh sao. Cậu mau mau bồi thường tuổi xuân cho tớ,
một lão già mươi tuổi như tớ đến giờ vẫn chưa có ngươi yêu, nếu không
phải là cậu nghiền ép, tớ đã có vợ từ đời tám kiếp nào rồi.”

Nói xong, vừa hâm mộ vừa ghen ghét nhìn về phía Bình An, “Cậu ôm

được mỹ nhân về thì cũng nên để cho tớ sống được những ngày vui vẻ với
chứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.