BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1207

Điện thoại của Bạch Hàm vang lên một lúc lâu mới tiếp thông, thanh âm

giống như cố ý giảm thấp xuống, nghe Bình An mời xong, cô do dự một
chút mới ấp úng nói cô có hẹn bạn, không đến hát Karaoke được rồi.

Bình An không suy nghĩ nhiều, nói mấy câu rồi cúp máy.

Kỷ Túy Ý còn đang nói cùng Lâm Tĩnh, “Được rồi, nhớ tự mình cẩn

thận chút đó, tụi chị ở Tiền Quỹ phòng 418 chờ em.”

“Lâm Tĩnh ở đâu vậy? Nghe đâu mấy ngày nay hình như cô ấy đi dạo

phố cùng bạn học thì phải.” Tống Tiếu Tiếu hỏi.

“Vẫn còn ở trường học, nói hiện tại sẽ đến tìm Mộng Ny rồi cùng đi đến

đây.” Kỷ Túy Ý nói.

Bình An cười gật đầu, lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, trong lòng

không biết vì sao lại hơi nặng nề, giống như sắp có chuyện gì xảy ra.

“Thời gian thấm thoắt thoi đưa nhỉ, hai tháng nữa chúng ta đã vào năm

thứ ba rồi, sau đó sẽ nhanh tới kỳ đi thực tập... A a, sao lại phải trưởng
thành chứ?” Vừa đúng lúc này phát bài “Không muốn lớn lên” của SHE,
Tống Tiếu Tiếu ôm gối ôm lăn lộn trên ghế sofa, thật sự không muốn lớn
lên chút nào aaaaaaa.

“Thanh xuân của tôi như chú chim nhỏ một đi không trở lại...” Kỷ Túy Ý

cười cầm micro hát lên.

Bình An cười khẽ một tiếng, thời gian quả thật trôi qua rất nhanh, chỉ

nháy mắt đã qua hơn nửa năm rồi. Từ giai đoạn mỗi tối đều trong cơn ác
mộng, sáng thức dậy đều lo lắng sợ chuyện trọng sinh chỉ là một giấc mơ
của cô mà thôi, đến bây giờ trong đầu chỉ toàn nghĩ mình phải làm sao để
càng trở nên kiên cường, càng có thêm năng lực. Ngoại trừ chuyện cô chưa
bao giờ thay đổi mục tiêu, cô dường như cũng đã quên những gì đã trải qua
trong kiếp trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.