BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1233

lầu này làm cho người ta cảm thấy rất lạnh và kiên định, toát ra cảm giác xa
cách và lạnh lùng.

“... Đây là phòng thư ký, đây là văn phòng của anh, mặc dù chúng tôi ở

cùng một tầng lầu với Nghiêm BOSS, nhưng thật ra chả được tự do một
chút nào. Em gái Bình An à, em có cảm thấy đi vào nơi đây chẳng khác gì
đang bước vào hoàng cung không? Tất cả thiết kế trang hoàng chỗ này đều
do tự Nghiêm Túc nghĩ ra đó. Em nói xem, văn phòng cần ra vẻ nghiêm
trang vậy làm gì, đặt mấy bồn hoa, treo mấy bức tranh thì ấm áp biết bao
nhiêu chứ.” Từ khi vào thang máy đến bây giờ, miệng Đường Sâm chưa hề
dừng lại nghỉ ngơi.

“Cậu lắm ý kiến với văn phòng đến thế thì dời đến lầu ba đi.” Thanh âm

của Nghiêm Túc lạnh lùng vang lên trước mặt bọn họ, không biết từ lúc
nào, Nghiêm Túc đã mở cửa văn phòng, đại BOSS đang miễn cưỡng dựa
nghiêng vào cửa, cười như không cười nhìn Đường Sâm.

“Tớ cực kỳ hài lòng, nơi này quả thật chính là thiên đường.” Vẻ mặt của

Đường Sâm vô cùng nghiêm chỉnh.

Nghiêm Túc quét mắt nhìn anh một cái, từ từ đi về hướng Bình An, vẻ

mặt chuyên chú thâm thúy.

Tim của Bình An thình thịch nhảy mấy cái, cô cảm thấy ánh mắt của

Nghiêm Túc giống như mang theo một ngọn lửa, đang đốt không khí quanh
cô cháy rừng rực.

“Vào đi.” Anh dắt tay cô, xem Đường Sâm như trong suốt.

“Em gái Bình An à, chúng ta cùng vào tham quan văn phòng của

Nghiêm...” Đường Sâm cười hì hì muốn theo sau vào, bị Nghiêm Túc
‘Phành’ một tiếng đóng mạnh cánh cửa gỗ, thiếu chút nữa đã đập bẹp dí cái
mũi, “Thật là quá trọng sắc khinh bạn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.