BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 130

Vi Úy Úy vừa định đưa tay sờ đầu của anh, Phúc Vị Chỉ dùng lực đẩy

tay của các cô ra, “Nam nữ thụ thụ không thể hôn nhau.” (ý anh muốn nói
nam nữ thụ thụ bất thân)

Mọi người cười thật to ra tiếng, Bình An cười đến rơi nước mắt rồi,“Tiểu

Phúc thụ cưng ơi, tiếng Trung của em đã thế còn dám nói văn chương, mấy
chị đây không phải thụ? Nơi này hình như chỉ có cậu là thụ thôi, chúng tôi
không phải nữ thụ, cho nên, có thể hôn đó a.”

Gương mặt trắng nõn của Phúc Vị Chỉ nhanh chóng đỏ lên, giống như cà

chua chín muồi.

Điện thoại di động của Bình An cũng đúng lúc ở trong túi rung lên, chỉ

lo nhìn bộ dạng đỏ mặt Tiểu Phúc, cũng không xem là ai gọi điện thoại tới,
chờ điện thoại đầu kia truyền đến thanh âm của Lê Thiên Thần thì muốn
ngắt điện thoại cũng đã không kịp rồi.

”Chỗ của em rất ồn ào, không có ở trường học sao?” Lê Thiên Thần hỏi.

”Ừ, ở bên ngoài.” Bình An nhàn nhạt nói.

”Ở nơi nào? Anh đi tìm em.” Lê Thiên Thần nói, “Chú Phương cũng ở

nơi đây.”

”Không cần, tôi cùng đang ở cùng với bạn.” Bình An cự tuyệt nói, cô

không muốn gặp lại Lê Thiên Thần.

”Ở quảng trường Thời Đại sao?” Bên kia Lê Thiên Thần lặng yên trong

chốc lát, lại hỏi.

Bình An nhìn về phía cửa chính ở dưới hội trường, người chủ trì đang

nói chuyện, Lê Thiên Thần đại khái đã hiểu là ở nơi này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.