BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1404

Mắt Bình An hơi tối xuống, “Lúc đó... vì muốn có thể giúp ba quản lý

Phương Thị trong tương lai, nên con mới quyết định cố gắng lên đấy thôi.”

“Con đã có thể làm được rồi.” Phương Hữu Lợi cười nói, “Thôi được rồi,

ba về đây.”

Vậy là sao? Bình An hơi nghi hoặc, cô cảm thấy hình như trong lời nói

của ba còn có ẩn ý gì khác, nhưng nhìn ba lúc này có vẻ như không muốn
nói gì thêm. Bà ngoại đã nói gì đó với ba chăng?

Bình An ôm một bụng nghi hoặc, nhưng rồi rốt cuộc cũng không hỏi ra

miệng.

Hôm nay Phương Hữu Lợi tự mình lái xe đến đây. Sau khi ra khỏi tiểu

khu của Viên lão phu nhân, sắc mặt ông vẫn giữ vẻ nặng nề, trong đầu tua
đi tua lại vấn đề mà Viên lão phu nhân đề cập với ông tối nay trong vườn
hoa của tiểu khu.

“Hữu Lợi, con còn nhớ hồi đầu Phương Thị được thành lập như thế nào

không?” Mặc dù hiện tại Viên lão phu nhân nói chuyện không được tròn
chữ, nhưng ông vẫn nghe ra bà đang nói gì.

Ông vừa đẩy xe lăn, vừa trầm giọng trả lời, “Ban đầu là nhờ mẹ và ba rút

tiền tiết kiệm ra để giúp con tạo dựng công ty. Lệ Hoa tình nguyện bỏ chức
Kiểm soát trưởng để mỗi ngày thay con ra ngoài phát quảng cáo chạy giấy
tờ, ngày nào cũng ăn ngủ tại phòng làm việc... Phương Thị thành công, Lệ
Hoa bỏ ra rất nhiều công sức và hy sinh.”

Việc gây dựng sự nghiệp năm xưa khó khăn đến thế nào, ông vẫn khắc

sâu trong tâm khảm, cũng không thể quên được những ký ức Viên Lệ Hoa
đã đồng tâm hiệp lực cùng ông. Suốt đời này, người ông yêu nhất ngoại trừ
Bình An chính là người vợ quá cố của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.