BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1405

“Tâm nguyện lớn nhất của Lệ Hoa chính là được thấy con thành công,

được trở thành người vợ hiền của con. Phương Thị là tâm huyết của cả hai
vợ chồng con, mặc dù con bé không có cơ hội để tiếp tục giúp con nữa,
nhưng nó ở trên trời có linh thiêng thì nhất định sẽ hy vọng con gái của nó
có thể thay nó, thay nó giúp con quản lý công ty.” Thanh âm của Viên lão
phu nhân vang lên từng chữ một, nghe thật rõ ràng trong sự yên tĩnh của
vườn hoa.

“Mẹ, con hiểu ý của mẹ rồi.” Phương Hữu Lợi trầm giọng trả lời.

Ông đã từng đặt Bình An trong lòng bàn tay mà nâng niu che chở, hy

vọng cô suốt đời này không phải ưu phiền cũng chẳng phải lo lắng điều gì,
bởi dù sao tài sản hiện tại của ông cũng đủ cho Bình An tiêu xài mấy đời
cũng không hết. Nhưng về sau, ông chợt hiểu ra một điều, ông không thể
vĩnh viễn bảo vệ Bình An cả đời, cũng đừng mong là sẽ có một người nào
khác làm được đến mức độ như ông.

Bởi vì thế, ông mới đồng ý cho Bình An tự mình phấn đấu, tự mình bươn

trải ra xã hội để trải nghiệm những gập ghềnh và đau khổ của cuộc sống, để
trong tương lai cô mới có năng lực tự bảo vệ mình.

Cho nên, hôm nay Viên lão phu nhân nói với ông những lời này, đại khái

chắc là bà lo lắng Phương Thị sau này sẽ rơi vào tay người khác. Ông đã
hiểu ý tứ trong lời nói của bà, ý bà là muốn cho Bình An thực hiện di chúc
của Viên Lệ Hoa, bước chân vào Phương Thị để giúp ông quản lý.

Nhưng Bình An đã có công ty của riêng mình, liệu có sẵn sàng về làm

cho Phương Thị không?

Phương Hữu Lợi một tay cầm lái một tay đưa lên xoa xoa thái dương.

Thật ra thì trong lòng ông cũng rất hy vọng Bình An có thể sát cánh bên
cạnh ông. Sau này Phương Thị nhất định sẽ giao lại cho cô, nếu như có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.