BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1455

Lúc cô rời Phương Thị thì gặp Đỗ Hiểu Mị vừa đi ra ngoài về ở cửa

chính công ty, Bình An nhìn thoáng qua phía sau ả, không có Lê Thiên
Thần.

Đỗ Hiểu Mị cũng phát hiện ra Bình An, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười

tươi đẹp quyến rũ, nụ cười này lan đến cả đáy mắt như có phần đắc ý,
“Thật là trùng hợp nha, học muội Bình An tới công ty họp đấy à?”

Bình An mặc kệ ả, đi thẳng về phía xe đậu ở ven đường.

“Phương Bình An!” Đỗ Hiểu Mị cản đường, cười lạnh nhìn cô, “Sao vậy,

ngay cả nói chuyện với tôi đôi câu cũng không có can đảm sao?”

“Đỗ Hiểu Mị, tôi nghĩ là cô đã quên, cho tới bây giờ tôi chưa từng sợ cô.

Cô có cái gì có thể làm cho tôi sợ đây?” Bình An ghét bỏ nhìn ả một cái,
lòng căm hận đối với cô ả này càng ngày càng mãnh liệt.

“Đúng vậy, cô đúng là không cần sợ tôi, cô có ba và người yêu che chở

cho cô mà. Thế nào, gần đây không gặp phiền toái gì à? Có phải là vừa tới
tìm ba cô để khóc lóc kể lể làm nũng hay không? Nói không chừng chỉ cần
cô khóc với ba cô hai tiếng, hoặc là tìm đến Nghiêm Túc lên giường một
chút, nhất định bọn họ cái gì cũng sẽ chiều theo cô. Tặng luôn công ty cho
cô chơi cũng không có vấn đề gì.” Đỗ Hiểu Mị ác độc châm chọc.

Bình An cười khẽ một tiếng, “Cô ghen tỵ đấy à, Đỗ Hiểu Mị? Tôi có một

người cha và người yêu lợi hại để cho tôi làm nũng, thay tôi giải quyết mọi
vấn đề, tôi vui lắm. Chẳng phải cô vẫn ghen tỵ vì tôi luôn may mắn như
vậy đó sao?”

“Cô đem Phương Thị ra để làm trò tung hứng, cố tình để cho người ta

mắng ba cô là công tư không phân minh, cô thật có hiếu quá nhỉ.” Đỗ Hiểu
Mị có ý ám chỉ có bài báo sáng nay đưa tin chỉ trích Phương Hữu Lợi để
mặc cho con gái mình tùy hứng làm bậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.