BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 147

đứng nghiêm chào một cái.

Cô gần như coi nơi này như nhà mình, không có cảnh vệ nào lại không

biết cô.

Dường như có một cảm giác xa lạ như đã trải qua mấy kiếp.

Bình An dừng xe ở bãi đậu, hơi nơm nớp khi tiến vào căn biệt thự của bà

ngoại. Hai bên cửa là lan can sắt vây quanh vườn hoa nhỏ, dọc theo lan can
được trồng một mảng lớn hoa thược dược mà cô rất quen thuộc, quen thuộc
đến từng đóa hoa màu hồng nhạt hào phóng lộng lẫy mà lại còn rất đẹp kia.

Nhìn xuyên qua lan can thì mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người mặc

đồ màu đỏ tía bên trong.

Bình An thanh thúy hô một tiếng, “Bà ngoại.”

Bóng hình trong vườn hoa nhỏ dừng một chút, Bình An đã đẩy cửa ra đi

vào, bà lão đang tỉa tót những khóm hoa đó chính là bà ngoại của cô đây
mà!

Viên lão phu nhân thoạt nhìn cũng chỉ hơn sáu mươi tuổi một chút, hai

bên tóc mai hơi xám trắng, nhưng khuôn mặt lại được bảo dưỡng khá tốt
nên trông trắng nõn mịn màng, khóe mắt có vài vết chân chim, hai má hơi
xệ một chút, vẫn có thể nhìn ra được lúc bà còn trẻ tuyệt đối là một đại mỹ
nhân.

Thấy bà ngoại vẫn khỏe mạnh như xưa, Bình An vô cùng cảm động, vừa

vào cửa liền ôm lấy Viên lão phu nhân thật chặt, “Bà ngoại, con nhớ bà
quá.”

“Tránh ra! Đừng dỗ ngọt bà già này, nếu con mà nhớ bà thì đã chẳng đợi

đến hôm nay mới đến thăm bà. Bình thường bận gì hả?” Viên lão phu nhân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.