BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 148

trong lòng rất vui khi cháu gái đến thăm, nhưng lại bày ra vẻ mặt giận dỗi,
ngúng nguẩy đẩy Bình An ra.

Đã quen với tính giận dỗi trẻ con này của bà nên Bình An không hề để ý,

ngược lại còn càng thêm vui vẻ ôm cánh tay bà lão, “Eo ôi, Viên lão phu
nhân, cháu gái rượu của bà bận học mà! Hôm nay không phải đi học, con
đến thăm bà liền nè. Xem nào, bà càng ngày càng đẹp đó nha.”

“Đừng có mà ba hoa!” Viên lão phu nhân liếc xéo cháu ngoại, bỏ cây

kéo xuống đi vào nhà, “Bộ chỉ hôm nay mới được nghỉ à? Chứ mấy cuối
tuần thì sao? Đã hai tháng rồi chả thấy mặt mũi đâu, trong lòng con cũng
chỉ có Lê Thiên Thần gì đó, làm gì có chỗ cho bà già này chứ.”

Mùi ghen nồng quá nha! Bình An nén cười hôn chụt một cái lên má bà

cụ, “Trong lòng cháu cưng của bà, Viên lão phu nhân là quan trọng nhất, ai
cũng không bằng.”

“Ba con cũng không bằng sao?” Viên lão phu nhân cuối cùng cũng bật

cười, háy Bình An một cái.

“Ba con cũng rất quan trọng ạ!” Bình An cười nói.

Viên lão phu nhân vào toilet rửa tay sạch sẽ, rồi kêu bảo mẫu lấy cho

Bình An loại nho mà cô thích ăn nhất. Bảo mẫu là một dì chừng bốn mươi
tuổi, dáng hơi mập, trông rất thân thiết ôn hòa.

Bình An nằm trên salon, trong lòng thoải mái nhẹ nhõm, “Bà ngoại, hay

là con chuyển đến đây ở với bà được không, chỗ của bà thoải mái hơn chỗ
ba con nhiều.”

“Ba con đồng ý không? Con nỡ bỏ ba con một mình sao?” Viên lão phu

nhân dù trong lòng không tin lời nói của Bình An, nhưng vẫn cảm thấy cao
hứng khi nghe cô nói vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.