BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1634

Hai người ngồi băng sau, mỗi người một bên, Trình Vận thoạt trông có

vẻ rất ngượng ngùng, “Đúng vậy, đang muốn về khách sạn.”

“Ở khách sạn nào, tôi tiễn cô về.” Phương Hữu Lợi nói, một câu cũng

không hỏi về tình huốn mới vừa nhìn thấy.

Trong thâm tâm Trình Vận vô cùng cảm kích ông không hỏi đến vấn đề

này, bởi chị nhất định sẽ không biết phải trả lời làm sao, “Phương tiên sinh
cũng đang đi công tác chứ?”

Phương Hữu Lợi cười, “Đúng vậy, mới từ tiệc rượu ra.”

Trò chuyện một lúc, Trình Vận bất tri bất giác buông lỏng tinh thần,

đồng thời cũng phát hiện Phương Hữu Lợi là một đối tượng nói chuyện
phiếm rất tốt, dù không cần nói nhiều nhưng luôn có thể nói đến mấu chốt
vấn đề, hơn nữa rất hiểu ý chị.

Tâm trạng của chị dần dần vui vẻ lên, không còn nghĩ gì đến rắc rối và bi

thương mà Lương Phàm từng mang đến cho chị trước đây nữa, một khi đã
chia tay, chị cũng không muốn cứ để cho mình suốt đời cứ chui vào vòng
nghĩ ngợi luẩn quẩn.

Còn Lương Phàm lẻ loi đứng sững một chỗ ven đường trơ mắt nhìn

Trình Vận đi xa khỏi tầm mắt của mình, thần sắc bi thương nhìn theo
hướng Trình Vận vừa rời đi.

Thì ra chờ đến lúc anh rốt cuộc muốn quý trọng thì đã không còn kịp nữa

rồi, cô đã không cần anh nữa, mà giờ anh mới phát hiện mình không thể
không có cô trong đời. Đây chẳng phải là trời cao trừng phạt anh đó sao?

Lương Phàm cười khổ một tiếng, bâng quơ bước đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.