BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 17

Những âm thanh này vô cùng quen thuộc, mặt cô trắng bệch nhìn bên

ngoài xe bị hơn mười phóng viên vây kín.

Cô kêu một tiếng sợ hãi, đẩy gã đàn ông kia ra, không kịp sửa sang lại

quần áo trên người, nghiêng ngả lảo đảo chạy xuống xe, trong đầu một
mảnh trống rỗng.

”Bình An, bên này!” Trên đường Đỗ Hiểu Mị đang vẫy tay về hướng cô.

Nhưng đám phóng viên bao vây chặt chẽ không ngừng nêu ra những câu

hỏi: Có phải vì áp lực gia đình cho nên cô mới đi ra ngoài tìm hoan hay
không, có phải chàng trai đó là tình nhân của cô hay không...

”Không biết...” Cô không ngừng lắc đầu, sắc mặt càng ngày càng tái

nhợt, cô cái gì cũng không biết.

Đỗ Hiểu Mị đã đi tới, thay cô ngăn đám phóng viên này, đem chìa khóa

xe nhét vào trên tay Bình An, thấp giọng nói vào tai cô, “Đi mau, chị cản
bọn họ giúp em.”

Bình An cảm kích nhìn cô ta một cái, tiếp nhận cái chìa khóa xe rồi vội

vàng tiến vào trong xe, lập tức nhấn ga vọt đi, ai biết vừa lên xe không bao
lâu, cô liền bị một trận hoảng hốt thiếu chút nữa đụng vào cột đèn đường,
cô vội vàng nhấn thắng nhưng xe vẫn không ngừng cứ đâm thẳng vào.

Cái trán của cô đau đớn, rất nhanh liền mất đi ý thức, khi tỉnh lại, đã là

giữa trưa ngày hôm sau.

Mở mắt đã nhìn thấy Đỗ Hiểu Mị ngồi ở bên giường.

”Bác sĩ nói não em bị chấn động, phải ở lại bệnh viện quan sát vài ngày.”

Đỗ Hiểu Mị nhìn cô khẽ mỉm cười nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.