BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1827

Bà ta đã từng nghĩ rằng sau khi Vu Tố Hà ly hôn với Nghiêm Lôi Hải

xong thì nhất định sẽ sống không tốt, ai ngờ cuộc sống của bà lại thoải mái
tự tại như vậy. Đã nhiều năm trôi qua, chính bản thân bà ta không cản lại
được sự tàn phá của năm tháng, thế nhưng Vu Tố Hà trông như càng tăng
thêm vài phần quyến rũ, thế thì bảo bà ta làm sao có thể chịu nổi đây?

“Anh chẳng vừa bảo là anh có chuyện gì gấp đó sao? Sao không nhanh

đi làm đi?” Nghiêm lão gia hỏi Nghiêm Lôi Hải.

Nghiêm Lôi Hải xấu hổ cười khan mấy tiếng. Vừa rồi chẳng qua là ông

ta muốn chạy đi ngăn cản Ôn Nguyệt Nga tới nơi này thôi, chẳng ngờ bà ta
đã đứng ngay ngoài cửa rồi.

“Có muốn ngồi xuống cùng ăn cơm không?” Vu Tố Hà nhỏ giọng hỏi,

bình tĩnh ôn hòa nhìn về phía Ôn Nguyệt Nga.

Ôn Nguyệt Nga cảm giác bà ta ở chỗ này là hoàn toàn dư thừa, còn phải

chịu đựng để cho Vu Tố Hà nhục nhã, nên nét mặt hầu như vặn vẹo đến
xấu xí, “Không, tôi ăn no rồi, chỉ muốn tới đây tặng quà cho mẹ thôi. Con
về trước đây, mọi người cứ tiếp tục từ từ dùng bữa.”

Nghiêm Lôi Hải nghe Ôn Nguyệt Nga muốn rời khỏi đây thì trong lòng

thầm thở phào nhẹ nhõm, “Cha, mẹ, vậy tụi con về trước.”

Nói xong, khẩn cấp kéo Ôn Nguyệt Nga đi ra ngoài.

“Nghiêm Lôi Hải, tôi rốt cuộc được coi là gì trong nhà họ Nghiêm các

người, hả? Coi tôi là cái gì?” Ôn Nguyệt Nga nện mạnh giày cao gót, thở
phì phì đi đằng trước Nghiêm Lôi Hải, thanh âm bén nhọn vì tức giận.

Nghiêm Lôi Hải vội vàng kéo tay bà ta, “Em nói nhỏ thôi!”

Chưa rời khỏi cửa được mấy bước mà bà ta đã lập tức la to như vậy, nhỡ

hai ông bà cụ nghe được thì làm thế nào? Hai ông bà lão đã không thích bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.