BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 2076

“Nếu ai có ý kiến với việc cháu dâu tôi kính trà cho con dâu tôi, lát nữa

chúng ta sẽ gặp riêng thảo luận lại. Còn hiện tại...” Nghiêm lão gia đột
nhiên nghiêm túc mở miệng, tầm mắt quét một vòng trên mặt mọi người,
biểu hiện một khí thế không giận mà uy, nhưng lời nói ra lại làm cho người
ta cảm thấy hài hước, “Đừng làm trễ giờ lành, nếu không tương lai có vấn
đề gì thì tôi chỉ túm các người để hỏi tội thôi đấy!”

Nghiêm Lôi Ích và các người khác đang rục rịch muốn tiếp tục bới móc

đồng loạt ngậm miệng lại.

Ôn Nguyệt Nga tức giận đến ruột gan tim phổi gì đều đau tức, nếu

Nghiêm Hân và Ôn Quốc Hoa đứng bên cạnh mà không kéo bà ta lại thì
hẳn bà ta đã nhảy dựng lên mà mắng to rồi.

Trò hề nho nhỏ đi qua, Bình An và Nghiêm Túc một lần nữa quỳ xuống

kính trà, “Cha, mẹ, mời uống trà.” Đại khái vì hôm nay tâm tình tốt, hoặc
có thể vì hôm nay Nghiêm Lôi Hải cuối cùng cũng làm đúng khi tỏ vẻ tuyệt
đối tôn trọng Vu Tố Hà, nên Nghiêm Túc mới hạ giọng kêu một tiếng như
vậy.

Nghiêm Lôi Hải có hơi kích động. Kể từ sau khi ly hôn với Vu Tố Hà,

Nghiêm Túc không hề kêu ông ta một tiếng “ba”.

Bình An không hề mất vui vì vấn đề Ôn Nguyệt Nga, “Cha, mẹ, mời

uống trà!”

Vu Tố Hà nhìn Nghiêm Túc cùng Bình An, trên mặt là một nụ cười vui

mừng thỏa mãn, “Ngoan lắm. Chúc các con vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ.”

Rồi để xuống trên khay một hộp đựng bộ trang sức kim cương do bà tự

thiết kế.

Lòng Bình An đầy cảm động, “Mẹ, con cám ơn mẹ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.