Bình An... Ghen tỵ cô dễ dàng được mọi người công nhận, ngay cả Ông nội
cố chấp cổ lỗ xỉ thế mà cũng lên tiếng nói giúp cô.
Chết tiệt! Nếu biết vậy cô ta đã không đi Mỹ, nói không chừng đã có thể
ngăn cản Phương Bình An tiếp cận Nghiêm Túc.
Đề tài khiến Nghiêm Lôi Hải và con gái ông ta không vui này rất nhanh
đã bị Nghiêm lão gia phủi qua. Nghiêm lão phu nhân và Viên lão phu nhân
đang bàn nhau xem qua Tết sẽ đi du lịch ở đâu.
Còn có nửa tháng nữa là đã sang Xuân.
Tết năm nay Vu Tố Hà sẽ ở lại Trung Quốc, ra Tết mới về Mỹ tiếp tục
công việc.
Cơm nước xong, Nghiêm Túc cùng Bình An trở về biệt thự.
“Anh và ba em nói chuyện này hồi nào thế?” Bình An chờ Nghiêm Túc
tắm xong ra ngoài liền kéo anh ngồi cạnh mình, cười hỏi anh.
Nghiêm Túc khoát tay, “Anh không nhớ rõ.”
“Em biết anh nhớ. Lúc nào vậy? Hèn gì em thấy rất kỳ, ba em trước vẫn
phản đối em qua lại với anh, sau đó lại đột nhiên đồng ý. Ba em đưa ra yêu
cầu này à?” Bình An hỏi.
“Không, tự anh đề xuất đấy chứ. Ba em lúc ấy cũng không có đồng ý,
sau đó... mới đáp ứng.” Nghiêm Túc sờ sờ gò má mềm mại của Bình An,
nhỏ giọng nói, “Chuyện này chúng ta đừng truy cứu hay bất đồng ý kiến
nhé. Con của chúng ta họ gì cũng tốt cả, đều là con của chúng ta mà, có gì
thay đổi đâu.”
“Em biết. Chẳng qua...” Bình An nở nụ cười, ôm lấy vai Nghiêm Túc,
“Em yêu anh. Chúng ta sinh một đứa đi!”