Nghiêm Túc đặt cô dưới thân, cúi đầu hôn cô một cái thật sâu, cho đến
khi thân thể cả hai như bị đốt nóng, hô hấp dồn dập, mới thả cô ra, “Bà xã
à, chúng ta làm việc... có lợi cho xã hội đi thôi.”
Bình An híc híc cười duyên.
Ngày hôm sau, Nghiêm Túc quay lại công ty xử lý văn kiện bị tồn đọng
nhiều ngày, Bình An vẫn còn vài ngày nghỉ nên ung dung tự tại tiếp tục
hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã. Thật ra, mấy ngày nay cô cũng không nhàn
rỗi, những món đồ mà họ mua ở Châu Âu đã được lục tục chuyển phát tới
hai ngày nay, cô muốn ở nhà nhận những kiện hàng được phát chuyển
nhanh quốc tế này, còn phải phân phát những món này cho người thân và
bạn tốt nữa.
Cô xách bao lớn bao nhỏ đến Duy An. Duy An đã tuyển vào không ít
đồng nghiệp mới, Bình An cũng không biết hết mọi người, bất quá đại đa
số vẫn là người làm việc từ ngày Duy An được thành lập. Nhìn thấy Bình
An vào đến, ai nấy đều vô cùng cao hứng, còn kêu cô là Tổng Giám Đốc
Phương.
Bình An đi thẳng tới văn phòng của Trình Vận.
“Hi, cô nàng xinh đẹp ơi, hy vọng không quấy rầy công việc của cô đấy
chứ.” Bình An khoái trá chào hỏi Trình Vận, còn quay đầu lại nháy mắt với
Kỷ Túy Ý đang đi tới.
Trình Vận không biết Bình An đã quay về Thành phố G, nhìn thấy cô đột
nhiên xuất hiện trước mặt thì hết sức vui mừng, “Oa oa, cô gái mới cưới
nhìn mặt hồng hào sáng rực ghê nhỉ. Hạnh phúc ngọt ngào đúng không?”
“Người khác thế nào em không biết, bất quá...” Bình An đặt mấy túi
đang cầm trong tay sang một bên, vừa cười vừa ngồi xuống cái ghế đối
diện Trình Vận, “Em cảm thấy hiện tại tốt vô cùng.”