“Còn chuyện gì khác không?” Bình An muốn đi tìm Nghiêm Túc, không
muốn tiếp tục nói chuyện cùng Nghiêm Hân nữa.
Nghiêm Hân nhìn thoáng ra xung quanh, thấy không có ai chú ý tới bên
này liền tiếp sát vào Bình An, hạ giọng dùng tiếng Anh nói vào tai cô,
“Don’t you feel it? I really hate you, you lousy bitch!”(Chẳng lẽ mày không
cảm giác được? Tao thật sự ghét mày vô cùng, đồ chó cái hạ tiện!)
Bình An nén không được cười khẽ một tiếng. Rốt cuộc cũng giả vờ
không nổi nữa rồi sao? Khóe môi cô hiện lên nụ cười nhạt, ngước mắt nhìn
Nghiêm Hân, “Thì ra cảm giác của chúng ta giống nhau. Không cần phải
sắm vai quan hệ chị dâu em chồng vui vẻ làm gì. À mà chúng ta cũng
không thể xưng là chị dâu em chồng đâu nhỉ, cô và mẹ cô hoàn toàn không
được thừa nhận trong nhà này.”
“Mày...” Lửa giận trong đầu Nghiêm Hân lập tức phừng lên, gần như
không kềm được tức giận mà muốn chửi ầm lên. Nhưng khi đuôi mắt liếc
thấy Nghiêm Túc và Vu Tố Hà đang đi về phía các cô, cô ta chỉ có thể nhịn
xuống, “Mày đừng mơ có được tất cả nhà chúng tao.”
Bình An cho cô ta một ánh mắt buồn cười, “Đó là của cô sao?”
Nghiêm Hân cắn chặt răng. Không phải của cô ta! Trong lòng mọi người,
tất cả mọi thứ của Nghiêm gia, bao gồm cả công ty, đều là của Nghiêm
Túc. Nhưng cô ta nhất định sẽ không để cho mình cái gì cũng không chiếm
được.
Cô ta không phải là một kẻ thất bại như Ôn Nguyệt Nga!
“Bình An, hai người đang nói gì đó?” Nghiêm Túc chạy tới cạnh các cô,
cảnh giác nhìn Nghiêm Hân.
“A, chỉ đang tán gẫu thôi.” Bình An cười nói.