Nghiêm Túc còn nghiêm chỉnh nói, “Phải đi xem chứ, công ty chúng ta
tài trợ không ít đâu, không xem thì lỗ vốn mất.”
Bình An kìm không được cười khẽ một tiếng, ngay cả Vu Tố Hà và
Nghiêm lão phu nhân cũng bị chọc cho nở nụ cười.
“Thằng nhóc thối kia, sao ông lại không biết hóa ra con lại con buôn đến
thế nhỉ?” Nghiêm lão gia tức giận hỏi.
“Ông nội à, vậy là ông nội không hiểu rõ con rồi. Con là thương nhân
mà.” Nghiêm Túc khoát tay, nghiêm trang nói.
Trừ hai mẹ con Ôn Nguyệt Nga, tâm trạng của mọi người đều ổn định
lại, cùng nhau cười cười nói nói.
Sau khi bữa tiệc chấm dứt, rất nhiều người đứng lên xông xáo đi qua đi
lại. Những người trên danh nghĩa là thân thích Nghiêm gia này bình thường
đều rất ít khi liên hệ lẫn nhau, nhân dịp này rất nhiều người muốn liên lạc
tình cảm.
Dĩ nhiên, đa số đều vì điều kiện lợi ích mà hàn huyên cùng đối phương
thôi.
Nghiêm Túc đang cùng bàn bạc với Vu Tố Hà về việc mấy ngày nữa bà
phải quay trở về Mỹ, còn Bình An vốn đang nói chuyện với Nghiêm lão
phu nhân thì Nghiêm Hân lại đột nhiên chạy tới, rất nhiệt tình lôi kéo Bình
An nói chuyện.
“Đúng rồi, chị Hai, chị với anh em quen nhau thế nào đấy? Lúc ấy chị
vẫn còn là sinh viên đúng không? Anh em theo đuổi chị thế nào?” Nghiêm
Hân làm ra vẻ một cô bé ngây thơ, trên mặt đính một nụ cười đáng yêu hỏi
Bình An.