Nếu như người hỏi không phải là Nghiêm Hân, không phải là con gái
của Ôn Nguyệt Nga, thì có lẽ Bình An còn có thể tán gẫu cùng cô ta một
chút.
“Đó là bí mật của tôi và Nghiêm Túc.” Bình An cười nói, thái độ không
mặn không lạt.
“Đừng hẹp hòi vậy chứ. Anh Hai em chưa bao giờ chủ động theo đuổi
con gái, mà toàn là các cô chủ động bò lên giường của ảnh. Chị lại là ngoại
lệ. Anh ấy kết hôn với chị, chứng tỏ chị không giống những người khác.”
Nụ cười ngọt ngào đáng yêu trên mặt Nghiêm Hân không thay đổi, nhưng
đáy mắt lại lướt qua một tia sáng ác độc.
Bình An nhún vai, “Đúng vậy, tôi là ngoại lệ, ngoại lệ duy nhất của
Nghiêm Túc!”
Sắc mặt Nghiêm Hân khẽ tối xuống, nhưng chỉ là trong tíc tắc, rồi khuôn
mặt rất nhanh lại đầy vẻ tươi cười, hỏi đùa, “Chị không sợ anh em... lại
quay về như trước đây, có xì căng đan dính dáng tới những minh tinh người
mẫu gì à?”
“Cô thật là không hiểu Nghiêm Túc rồi.” Bình An không tỏ vẻ gì là tức
giận, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Nghiêm Hân một cái. Muốn dùng
phương pháp này để châm ngòi quan hệ giữa cô và Nghiêm Túc à, đúng là
quá ngây thơ.
“Ai nói em không hiểu anh em?” Nghiêm Hân trợn mắt nhìn Bình An,
không vui kêu lên.
Bình An cười cười, từ chối cho ý kiến.
Nụ cười này trong mắt Nghiêm Hân thật giống như đang châm chọc cô
ta không có tư cách để hiểu Nghiêm Túc vậy, khiến vẻ mặt cô ta trở nên hết
sức khó coi.