BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 2175

đây. Thật ra, vì hai ông bà cụ sau khi về hưu đã cùng nhau chu du khắp thế
giới, đã thấy rất nhiều sự vật sự kiện chưa từng thấy trước kia, nên tầm nhìn
và tấm lòng đều rộng mở đến thăng hoa. Con người ta sống trên đời nếu
việc gì cũng so đo quá rõ ràng thì sống còn có ý nghĩa gì nữa.

Đặc biệt là sau khi Viên lão phu nhân qua đời, Nghiêm lão phu nhân

càng cảm thấy sinh mạng vô cùng ngắn ngủi, chỉ cần trong nháy mắt là
cuộc sống đã có thể thiên biến vạn hóa, chỉ khi tấm lòng thật sự rộng rãi
mới có thể sống thoải mái tự tại.

Lúc mọi người chuẩn bị ăn cơm, Nghiêm Lôi Hải tới.

Ông ta đến là để bàn với Nghiêm lão gia về tiết Thanh minh, cần chọn

ngày tốt để tu bổ phần mộ tổ tiên Nghiêm gia, thấy Phương Hữu Lợi cũng
ở đây thì sắc mặt lập tức sầm xuống.

Thấy Nghiêm Lôi Hải chẳng nể nang gì như vậy, Phương Hữu Lợi chỉ

cười cười thản nhiên, không hề để trong lòng.

Ngược lại, Nghiêm lão gia thấy con trai không hiểu lễ tiết như vậy thì

cảm thấy khá mất mặt, hừ một tiếng ngoắc ông ta vào thư phòng.

Nghiêm lão phu nhân nói với Phương Hữu Lợi, “Đừng để ý đến nó,

chúng ta ăn cơm đi.”

Phương Hữu Lợi gật đầu, khách sáo, “Mời lão phu nhân ăn cơm.” Sau đó

dặn dò Bình An, “Con giờ là ăn cho hai người đó, phải ăn nhiều chút mới
được, đừng có bữa nào cũng ăn như mèo ăn đó nghe.”

Bình An đang gắp thịt trong chén sang cho Nghiêm Túc, nghe Phương

Hữu Lợi nói vậy ngượng không gắp nữa, chỉ cười cười chống chế, “Béo ăn
ngấy lắm, con ăn không vô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.