BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 2287

người ‘lùi một bước trời cao biển rộng’. Nghĩ đến điểm này, anh không
chút do dự xoay tay lái, đổi hướng chạy về phía phòng luật sư.

Nghiêm Lôi Hải vừa lái xe vừa nghe nhạc jazz, trong tâm trạng thoải mái

nhất dạo gần đây. Cuối cùng thì có thể ly hôn với Ôn Nguyệt Nga, về sau
không còn phải nhìn thấy kẻ đã khiến ông ta cảm thấy sỉ nhục nữa, tâm
trạng sao không thoải mái cho được?

Không phải ông ta không có tình cảm với mẹ con Ôn Nguyệt Nga,

nhưng tình cảm này nếu so với việc bị sỉ nhục vì bị bọn họ lừa gạt và bị
cắm sừng thì hiển nhiên ông ta có thể dễ dàng lựa chọn phương pháp hữu
ích nhất đối với mình.

Xe lên đường vành đai hai, chưa tới nửa tiếng nữa là có thể tới nơi rồi.

Chẳng là lúc này là giờ cao điểm, vì để tránh kẹt xe, ông ta chọn đi

đường vành đai vòng khá xa nhưng không bị kẹt để đi vào nội thành.
Nghiêm Lôi Hải lo hát theo nhạc nên không phát hiện phía sau có một
chiếc xe tải nhỏ luôn đi theo tự nãy giờ.

Đường vành đai khá yên tĩnh, dòng xe cộ rất ít, Nghiêm Lôi Hải tăng

nhanh hơn chân ga.

Lúc sắp vượt qua ngã tư đường, bên trái đột nhiên vọt ra một chiếc xe

hơi đen. Ông ta vội vàng đạp thắng, đuôi xe trượt sang một bên, suýt chút
nữa thì đụng vào rào chắn ven đường.

Nhưng rồi vẫn không tránh khỏi sự va chạm. Đầu ông ta đập vào tay lái,

choáng váng mất một lúc.

Lúc này điện thoại vang lên, do Nghiêm Túc gọi tới. Ông ta nén đau nơi

trán mà nghe điện thoại, nói cho Nghiêm Túc biết vị trí của mình, nhưng
không có nói cho anh biết tình huống của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.