BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 2326

Đột nhiên nghe thấy giọng Nghiêm Lôi Hải, Nghiêm Hân giận dữ ngẩng

đầu lên, quả nhiên nhìn thấy ông ta đứng cạnh cửa, vẻ mặt thương cảm nhìn
cô ta.

“Cút, tất cả là tại ông, ông đã hại tôi ra thế này. Cút, tôi không muốn

nhìn thấy mặt ông.” Nghiêm Hân vừa thấy được Nghiêm Lôi Hải liền nghĩ
tới cô ta và mẹ có kết quả hôm nay đều là do người đàn ông này đưa đến,
thù mới hận cũ lập tức dâng lên, chỉ tiếc không thể nhào tới giết Nghiêm
Lôi Hải.

“Tiểu Hân, cô đừng nên kích động.” Nghiêm Lôi Hải vội vàng nói,

“Hôm nay tôi chỉ tới thăm cô chứ không có gì khác.”

“Thăm tôi?” Nghiêm Hân cười lạnh, “Đừng vờ vịt tỏ ra cảm thông. Nếu

không vì ông, tôi sẽ thành tàn phế thế này sao? Nếu không vì ông, tôi và
mẹ tôi sẽ ngồi tù sao? Tại sao ông không bị quả báo chút nào hết vậy. Rõ
ràng chính ông vứt bỏ vợ con, rõ ràng chính ông tuyệt tình tuyệt nghĩa, tại
sao chịu tra tấn đều là người khác?”

Nghiêm Lôi Hải nhíu mày nhìn cô ta, “Nếu các người không hợp mưu

với Ôn Quốc Hoa bắt cóc tôi thì làm sao có hậu quả hôm nay? Tiểu Hân,
chúng ta đừng nên truy cứu quá khứ, cô bây giờ nên chuyên tâm chữa bệnh
cho tốt đi.”

“Không cần ông làm bộ tốt bụng. Ông cút đi, tôi thật sự tiếc sao lúc

trước không có giết ông.” Nghiêm Hân gân cổ la lớn, tâm trạng cực kỳ kích
động.

“Tiểu Hân...” Nghiêm Lôi Hải than, cứ tưởng ông ta đến thăm thì sẽ

khiến cho cô ta vui vẻ.

“Ông cút đi, tôi không muốn nhìn thấy ông. Y tá, bác sỹ, đuổi ông ta ra

ngoài!” Nghiêm Hân phát điên la lớn, tóm lấy gối đầu và vài thứ trên đầu tủ
cạnh giường ném về phía Nghiêm Lôi Hải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.