BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 235

chỉ là hứa với Bình An sẽ không nói ra bí mật riêng của cô.

Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra ở tầng 15, Nghiêm Túc đưa tay

ngăn ở cạnh cửa, cho Bình An đi ra ngoài trước, sau đó mới cất bước đi ra.

Đập vào mắt là logo công ty AOMI màu đen bạc, thêm ánh đèn vàng lấp

lánh ở phía trên, phản xạ ra tia sáng chói mắt, cùng vách tường màu trắng,
có một loại khí thế cao quý ưu nhã.

Trước vị trí đài không có ai, hôm nay là chủ nhật, công ty giống như an

tĩnh.

Cả tầng lầu 15 đều là nơi tiếp khách và xử lí công vụ của Công ty AOMI,

lắp đặt thiết bị không hề theo quy tắc giống những công ty khác, đi vào một
lối đi sau ánh đèn màu lam, giống như tiến vào một cực phẩm thế giới,
vách tường màu hồng, bàn ghế hình dáng đáng yêu ánh đèn nhẹ nhàng ấm
áp, tất cả nhìn thấy đều có vẻ mờ ảo đến như thế.

Bình An chưa từng thấy qua phòng làm việc thời thượng tràn đầy cảm

giác như vậy, có chút giật mình, lại cảm thấy rất ưa thích nơi này.

Nghiêm Túc hiển nhiên không phải lần đầu tiên tới nơi này, anh quay

đầu hướng Bình An cười cười, đi tới một cạnh cửa màu trắng, gõ cửa, bên
trong truyền tới một thanh âm ấm áp, uyển chuyển êm ái, “Mời vào!”

Nghiêm Túc đẩy cửa vào, hướng về phía cô gái ngồi ở phòng làm việc

nở nụ cười chào hỏi, “Chị họ.”

Ngồi ở sau bàn công tác thủy tinh hình chữ nhật chính là một người phụ

nữ tóc dài xõa vai ngũ quan tinh xảo, mặc áo sơ mi đen viền đỏ, bên ngoài
khoác Âu phục màu đen, cổ áo cùng ống tay áo dài hơn áo khoác ngoài,
thêm khăn quàng cổ màu đỏ thẩm làm nổi bật bộ Âu phục vốn có màu sắc
trầm buồn kia vừa đúng, vừa có vẻ hào phóng ưu nhã lại không quá rườm
rà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.