BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 379

mất. Bình An nhắm mắt lại, khóe miệng gợn lên một nụ cười mỉa mai nhàn
nhạt, rồi dần dần đi vào giấc mộng.

Hôm sau, sáng sớm Bình An đã rời giường, rửa mặt chải đầu xong thì

xuống lầu, phát hiện Lê Thiên Thần đã ở trong phòng khách rồi.

“Dì Liên ơi, ba con đâu?” Bình An làm như không có việc gì gật đầu

chào anh ta một cái, sau đó mới hỏi Dì Liên đang chuẩn bị bữa sáng.

“Ông chủ vẫn chưa xuống.” Dì Liên cười nói, “Cô chủ hôm nay dậy sớm

quá nhỉ.”

Bình An nhìn đồng hồ thì phát hiện mới có bảy giờ, hèn gì ba còn chưa

xuống tới. Lê Thiên Thần thế mà lại đến sớm.

Lê Thiên Thần đi tới, sóng mắt như mặt hồ gợn lăn tăn lóe ra ánh sáng

dịu dàng, thanh âm êm ái khôn tả, “Bình An, mấy ngày nay em không nên
ra khỏi nhà, chờ bên Cục Cảnh sát bắt được người rồi em hãy đi.”

“Tôi muốn đến bệnh viện một chuyến.” Bình An mỉm cười với anh ta,

khẽ nói.

Lê Thiên Thần nao nao, thế này mới nhận ra hình như đã rất lâu rồi Bình

An không còn cười với anh, đừng nói chi là nói chuyện ôn hòa với anh như
vậy. Từ sau khi cô bị bệnh, thái độ của cô với anh y như con nhím xù lông,
anh đến gần một bước cũng không được.

Bởi vì nụ cười khẽ này của cô, tâm trạng hậm hực mấy ngày qua của anh

lập tức trở nên sáng sủa, thanh âm càng dịu dàng, “Sao vậy? Cảm thấy
không thoải mái hả? Để anh đi với em.”

“Hôm nay anh không bận sao?” Cũng sắp bước sang năm mới rồi, sang

năm Lê Thiên Thần sẽ phải đến công ty chi nhánh, hơn nữa hiện tại còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.