BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 395

Nghiêm Túc từ từ nở nụ cười, “Thế nào? Mới một ngày thôi mà đã chồn

chân rồi hả?”

“Không có.” Bình An lắc lắc đầu, đột nhiên sực nhớ ba đã quyết định

hợp tác đầu tư với Nghiêm Thị trong hạng mục Phượng Hoàng Thành, sóng
mắt vốn ảm đạm nháy mắt sáng lên, “Nghiêm Túc, Phượng Hoàng Thành
của anh khi nào thì khởi công thế?”

“Em cũng có hứng thú với Phượng Hoàng Thành à?” Nghiêm Túc cười

hỏi.

“Ba tôi hợp tác với anh mà, tôi đương nhiên phải quan tâm rồi.” Thật ra

thì cái cô quan tâm hơn chính là Phượng Hoàng Thành rốt cuộc có còn là
Phượng Hoàng Thành trong trí nhớ của cô hay không, nếu không có phát
sinh thay đổi gì, đến lúc đó cô còn có tính toán khác.

“Em quan tâm anh, hay là quan tâm ba em?” Nghiêm Túc hạ giọng, đôi

mắt đen nhánh thăm thẳm như ánh sao sáng trong bầu trời đêm đang lấp
lánh nhìn Bình An.

Phòng khách to như thế chỉ có hai người bọn họ, thanh âm trầm thấp

khêu gợi của anh trong không gian rộng lớn này có vẻ đặc biệt rõ ràng, bạn
Bình An hơi mất tự nhiên, “Đương nhiên là quan tâm ba tôi, anh còn nhiều
người khác quan tâm mà.”

Nghiêm Túc lộ ra vẻ mặt thất vọng, “Đau lòng quá đi, vậy mà anh còn

hấp tấp bỏ hết công hết việc để tới thăm em.”

Bình An bĩu môi, “Tôi có bắt anh đến thăm tôi đâu.”

Nghiêm Túc lắc đầu nở nụ cười trông khá bất đắc dĩ. Đúng vậy, giao tình

giữa hai người cũng không sâu, nhiều lắm cũng chỉ là cùng nhau ăn cơm
mấy lần, trừ lần ở nhà Viên lão phu nhân ra thì những thời điểm khác đều là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.