BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 484

Ngoại trừ vẻ nhiệt tình thái quá của Phương Khiết Hoa và Quách Cầm

làm cô cảm thấy có chút ăn không tiêu ra, hai vị cùng trưởng thành và coi
như cũng có chút vai vế quý bà ở Thành phố J này suốt đường đi toàn mở
miệng đả kích lẫn nhau, các loại chanh chua móc kháy đều đem ra hết,
hoàn toàn không thèm chú ý là họ đang ở đâu, làm Bình An thật sự muốn
tránh xa họ ra, giả bộ không quen không biết.

Còn thốt ra đủ các loại lời nói khách khách sáo sáo nữa chứ, Bình An

cảm thấy lần nghỉ Tết này quả thật mệt mỏi ghê gớm.

Quách Cầm thì không ngừng quan tâm tình hình của cô ở trường học,

biết người nào, có bạn trai hay không..., còn nói gì mà bạn trai tương lai
phải tìm người môn đăng hộ đối, nếu không sẽ chiếm tiện nghi của Phương
gia, không thể để Tập đoàn Phương thị cho người ngoài hưởng lợi được,
bla bla bla...

Phương Khiết Hoa thì lại luôn miệng hỏi thăm xem bên cạnh ba có một

phụ nữ kha khá tốt tính nào không, hoặc là ông thích dạng phụ nữ nào, hỏi
cô có hy vọng có người thay mẹ chăm sóc ba hay không, làm tính nhẫn nại
của Bình An mài dần mài dần đến sắp chịu không nổi.

“Bác dâu, mẹ, các ngài cứ phải suốt ngày lấy lòng nó như vậy sao?” Lâm

Miên Băng tức tối.

“Không đối xử tốt với Bình An, chẳng lẽ phải đối xử tốt với cô à, sao

không tự nhìn xem mình có thân phận gì mà còn đòi, cô có thể so với Bình
An sao?” Quách Cầm châm chọc chẳng nể mặt Lâm Miên Băng.

“Quách Cầm, thân phận của Băng Băng chúng tôi thì có liên quan gì tới

chị?” Phương Khiết Hoa lập tức ra mặt che chở con gái.

Hai người trả treo qua lại rùm beng ngay trong trung tâm thương mại,

Bình An lắc đầu một cái đi thẳng ra ngoài, cô không phải là người “ngại kẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.