BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 487

“Cũng được mà ba, cũng không có gì mà không quen.” Bình An cười

nói, tựa đầu lên bả vai dày rộng của Phương Hữu Lợi.

Phương Hữu Lợi than một tiếng, “Hôm nay đi chơi với bác dâu và cô vui

chứ?”

“Dạ, vui.” Bình An cười ngọt ngào gật đầu.

“Con nhỏ ngốc này, bộ ba không nhìn ra được à, bác trai và cô con là

hạng người gì ba phải rõ hơn con chứ. Nếu như không phải là cần thiết, ba
cũng không để cho con phải chịu thiệt thòi như vậy đâu.” Năm nay thật sự
là phải trở về giỗ tổ, chứ nếu không thì ông cũng sẽ không mang Bình An
cùng về.

Chính vì đã quá rõ ràng anh em mình là hạng người gì, nên những năm

qua ông mới đặt toàn bộ trọng tâm tại Thành phố G, mấy năm rồi cũng
không về Thành phố J được mấy lần.

“Con không ấm ức gì đâu, ba, người vô dụng mới có thể để cho mình

chịu uất ức, nhân vật lớn đều hiểu phải ẩn nhẫn, hiện tại con chính là đang
ẩn nhẫn đấy ạ.” Bình An cười hì hì nói, cô làm sao có thể cúi đầu chịu báng
mà không ăn miếng trả miếng cho được, chẳng qua là bây giờ cô vẫn chưa
thể làm gì, trước tiên phải củng cố bản thân cho tốt cái đã rồi nói sau cũng
chẳng muộn.

Phương Hữu Lợi nở nụ cười, “Nói như vậy hóa ra con là nhân vật lớn đó

à?”

Bình An cau cái mũi xinh xắn, nghịch ngợm làm nũng, “Ba là nhân vật

lớn nha, cho nên con gái ba cũng phải phấn đấu là nhân vật lớn mới được.”

“Ngày mai về quê, ngày mốt giỗ tổ, ở lại quê hai ngày, sau đó chúng ta

trở về Thành phố G.” Phương Hữu Lợi bị dáng vẻ đáng yêu của con gái
chọc cho cười không ngừng, tâm tình trong nháy mắt cũng khá lên nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.