BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 550

“Cẩn thận kẻo nóng.” Nghiêm Túc múc sủi cảo đưa cho hai vị lão phu

nhân, lại đưa cho Bình An một chén, không quên dịu dàng dặn dò cô từ từ
ăn.

“Biết rồi.” Bình An cười cười với anh, vui vẻ múc sủi cảo lên miệng ăn.

Viên lão phu nhân và Nghiêm lão phu nhân vẫn chưa động đũa, mà trước

tiên đem bao lì xì mừng tuổi đưa cho Bình An, “Đây, lì xì cho con, chúc
con cả năm bình an.”

“Cám ơn bà ngoại, cám ơn bà nội Nghiêm.” Bình An cười ngọt ngào

cảm tạ.

Nghiêm Túc nhìn cô cười nói, “Anh cũng nên đưa cho em một bao lì xì

mới đúng chứ nhỉ.”

“Không sao, cho anh nợ.” Bình An làm mặt quỷ với anh, cười tủm tỉm

nói.

Đến khi mọi người ăn no thì cũng đã gần tám giờ tối, Bình An xoa xoa

cái bụng tròn vo ngã lên ghế sa lon, thỏa mãn kêu lên, “No quá, bữa nay là
bữa ngon nhất trong mấy ngày gần đây của con.”

“Con đó, con chính là đồ tham ăn.” Viên lão phu nhân nhìn bóng dáng

Nghiêm Túc đang rửa chén ở trong bếp, chỉ tiếc là đã không còn uốn nắn
được con bé này, thầm hận mệnh số của cháu ngoại thật sự quá tốt, nếu quả
thật mai này mà ở chung với Nghiêm Túc thì nhất định sẽ được chiều đến
hư luôn.

“Úi chà, bà ngoại à, tham ăn là cái phúc mà.” Bình An ghét nhất là rửa

chén, cho nên vô cùng vô liêm sỉ mà quên mất tiêu chuyện cô và Nghiêm
Túc mới vừa phân công công việc lúc nãy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.