BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 72

“Ba, ba có nhớ mẹ không?” Bình An kéo cánh tay đầu mình tựa trên vai

ông. Thật ra thì trí nhớ của cô đối với mẹ cũng không rõ ràng lắm, từ sau
khi mất đi mẹ, ba thương yêu cô hơn cả trước kia, để cho cô chưa bao giờ
cảm thấy một mình cô độc trong nhà này.

Là ba che chở thương yêu cô, đã làm cho cô rất nhanh thoát khỏi sự

thương tâm khi mất mẹ.

“Thỉnh thoảng cũng nhớ, thế nào? Bình An nhớ mẹ à?” Phương Hữu Lợi

cười hỏi.

“Con chỉ đang suy nghĩ, nếu như con không ở bên cạnh ba, có phải ba sẽ

rất cô đơn hay không, ba, nếu như không có con, có lẽ cuộc sống của ba sẽ
thoải mái hơn một chút.” Mũi Bình An cay cay, nếu như không phải là cô,
ba nhất định sẽ không cố kị tái giá từ lâu rồi, gây dựng lại hạnh phúc gia
đình, cuối cùng cũng sẽ không bị cô làm tức đến chết.

“Đứa nhỏ ngốc!” Phương Hữu Lợi cười quở nhẹ, “Suy nghĩ lung tung

cái gì, con là bảo bối của ba và mẹ, là kiêu hãnh của ba, có con ở cùng với
ba, ba rất vui, chờ sau này khi ba làm ông ngoại, trong nhà sẽ náo nhiệt, bà
làm sao sẽ cảm thấy cô đơn đây?”

Bình An nghe, nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống, giọng mũi đặc nghẹt

nói, “Ba con nhất định sẽ không làm cho ba thất vọng!” Tuyệt đối sẽ không
làm cho ba thất vọng!

Phương Hữu Lợi nhẹ nhàng ôm con gái, “Ba cũng không hi vọng con trở

thành nữ cường nhân, chỉ cần cả đời con thật vui vẻ không buồn không lo
là tốt, Thiên Thần là người có năng lực tiếp quản Tập đoàn Phương thị, ba
trước đem nó rèn luyện......”

“Ba!” Bình An mở miệng cắt đứt lời của ông, “Không phải nhất định là

anh Thiên Thần!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.