BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 835

“Lấy trà tan uất ức, lấy trà bù cảm giác... Anh cũng chỉ mới vừa học

được cách thưởng trà thôi.” Ôn Triệu Dung cười nói.

“Trong cảm nhận của em, anh vẫn luôn là người lạc quan hào sảng, có

thấy anh uất ức gì đâu.” Bình An thở dài, chỉ mới nửa năm ngắn ngủi thôi
mà Ôn Triệu Dung đã chững chạc lên không ít. Tuy nói một người đàn ông
thì phải trầm tĩnh, nhưng bị bắt buộc phải trở nên thành thục và việc từ từ
rèn luyện tính cách ổn trọng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Ôn Triệu Dung chậm rãi đặt ly trà xuống, mắt nhìn vào mặt Bình An,

chân mày khóe mắt đều không giấu được tình cảm dịu dàng trong lòng,
giọng cũng không giấu được mà càng thêm mềm mại, “Bình An, chúng ta
quen biết cũng đã lâu rồi nhỉ.”

Bình An nhớ tới lần đầu tiên bọn họ quen nhau, cười khẽ một tiếng, “Ừ,

rất lâu rồi.” Lâu đến hai đời cơ mà...

“Nửa năm qua, em đã thay đổi rất nhiều, có thể nói là so với nhóc con

trước kia thì gần như là hai người khác nhau.” Ôn Triệu Dung thấp giọng,
“Nhưng mà anh cũng không biết em khác ở chỗ nào, thật sự rất kỳ lạ.”

Cô từng ngày lớn lên, từng ngày biểu hiện ra sức cuốn hút của riêng

mình, phá kén thành một con bướm xinh đẹp chói mắt hấp dẫn người ta đến
vậy, cô đã không còn là Phương Bình An ngốc nghếch hồ đồ trước kia nữa.
Phương Bình An trước kia cho người ta cảm giác như một loại cây tầm gởi,
phải dựa vào đại thụ mới có thể sinh tồn được. Anh đã từng rất muốn trở
thành này gốc cây đại thụ kia để cô có thể dựa vào mà sinh tồn, anh chỉ
muốn đợi cô lớn hơn một chút...

Nhưng có ai ngờ, trong khi anh muốn chờ thì cô đã thật sự trưởng thành,

hơn nữa không cần phụ thuộc vào bất kỳ ai cũng có thể sống một cuộc sống
đặc sắc hơn người khác. Cô hoàn toàn không cần anh... Không, cho tới bây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.