BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 896

“Ba tao muốn cho tao làm con thừa tự của Chú Ba. Chú Ba có con trai

rồi thì liệu còn đối xử với mày như trân bảo không?” Phương Húc đắc ý
nhìn Bình An.

Tên này đã gần ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn còn dám “ngây thơ” vậy

sao? Bình An buồn cười lắc lắc đầu, “Bóp chết hy vọng đi, ba tôi sẽ không
đồng ý đâu.”

“Mày đừng có chắc chắn thế, ai mà không muốn có một đứa con trai để

sau này lo chuyện hương khói chứ. Con gái là bát nước hắt ra, dùng được
cái đinh gì.” Dường như Phương Húc rất tự tin rằng Phương Hữu Lợi sẽ
đồng ý.

“Ờ, không dùng được gì, chẳng qua tiếc là tôi là con ruột ba tôi, còn anh

thì không.” Bình An cũng không muốn mang mặt nạ khách sáo lễ phép
nữa, miệt thị nhìn Phương Húc, “Sao hai cha con các người suốt ngày toàn
nhớ thương tài sản của ba tôi vậy? Chớ xem chúng tôi là kẻ ngu để đùa
bỡn. Nếu sau này tất cả đều trong tay các người, với năng lực như thế của
anh thì biết ngay công ty sẽ ra sao. Chưa nói tới chuyện anh chỉ học trường
hạng ba, hai năm qua ở chi nhánh công ty anh đã làm được thành tích gì
chưa? Thật chẳng hiểu nổi, anh như thế mà sao lại có tư cách xem thường
người khác được nhỉ.”

“Mày... mày ngang ngược quá rồi, dám nói chuyện kiểu đó với tao, tao là

Anh Hai của mày đó.” Phương Húc thẹn quá hóa giận, đúng là trước giờ
hắn ở chi nhánh công ty không lý tưởng không thành tích gì, nhưng như
vậy đâu phải là hắn không có năng lực, chẳng qua vì hắn thấy chi nhánh
công ty không có chỗ cho hắn thi thố tài năng đó thôi, nếu cho hắn đến làm
việc tại Tổng Công Ty thì nhất định là sẽ làm nên chuyện lớn.

“Thôi cho xin đi, đừng lôi ba cái quan hệ thân nhân buồn cười này ra mà

nói chuyện. Các người có khi nào xem ba tôi là người thân đâu, tôi thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.