BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 894

“Hữu Lợi, không phải anh nghĩ là Bình An không có tư cách thừa kế

công ty, nhưng xưa nay chả có đạo lý nào là giao hết tài sản cho con gái cả.
Dù chú có thương yêu con gái đến thế nào thì cũng nên nghĩ một chút đến
tổ tông Phương gia chứ. Sau này chú trăm tuổi, chú còn mặt mũi nào mà đi
gặp họ? Đem một gia sản lớn như vậy cho người ngoài chẳng phải là hành
vi khi tông diệt tổ đó sao?” Phương Hữu Kiệt nói những câu lời hay ý đẹp
tình thâm, giọng đầy ý phiền não chỉ tiếc sao rèn sắt không thành thép.

Mặt Phương Hữu Lợi không chút thay đổi, “Anh Hai, chuyện quyền thừa

kế này tôi không nghĩ là cần phải thảo luận gì thêm nữa.”

“Như vầy đi, anh đưa Tiểu Húc cho chú làm con thừa tự để sau này chú

cũng có con trai lo việc nhang khói. Hai anh em ta cũng không cần tính
toán chi li làm gì, anh đây làm Anh Hai đâu thể trơ mắt nhìn chú đứt rễ đời
sau.” Phương Hữu Kiệt tha thiết, ra vẻ ta đây toàn đang suy nghĩ cho
Phương Hữu Lợi đó thôi.

“Tiểu Húc là con trai anh thương yêu nhất mà anh lại nguyện ý đem con

thừa tự của anh cho tôi à?” Phương Hữu Lợi thấy buồn cười, vì muốn ngăn
cản không cho ông để lại công ty cho Bình An, ông anh của ông thật cái gì
cũng nghĩ ra được.

“Ai bảo chú là em trai anh chứ, anh không nghĩ cho chú thì còn ai nghĩ

cho chú đây. Người ta nói sinh con gái như hắt bát nước ra ngoài, tương lai
Bình An cũng là con nhà người khác, chẳng lẽ lòng còn hướng về chú
sao?” Phương Hữu Kiệt nói.

Phương Hữu Lợi nhíu mày, “Ý tốt của Anh Hai tôi nhận trong lòng, tôi

có Bình An vậy là đủ rồi.”

“Chú đừng vội từ chối, tối nay chú cứ nghĩ thật kỹ đi, dù gì có con trai

thì tương đối vững tâm hơn.” Phương Hữu Kiệt cho là Phương Hữu Lợi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.