Cần gì chư? Kết quả như bây giờ không phải tốt lắm sao? Về sau mỗi
lần Tần Trí Viễn nghe thấy bài ấy, ngoại trừ nhớ tới ca sĩ là ai, rất khó tránh
không nhớ tới đêm nóng bỏng đó.
Hắn hiện tại tuyệt đối không để ý việc Trương Kỳ gọi điện cho Tần
Trí Viễn, gọi càng nhiều càng tốt.
Sau đó Tần Trí Viễn có hẹn Cố Ngôn ra ngoài ăn cơm, nghe thấy nhạc
hắn đổi sang nhạc chuông này, vẻ mặt hơi đổi, nói: “Có vẻ rất thích bài
này.”
“Ừ, dễ nghe.”
Cố Ngôn đáp ngắn gọn, không hề đề cập tới tên Trương Kỳ.
Tần Trí Viễn cũng không nói gì, chỉ hỏi: “Gần đây công việc thế nào?
Trời nóng, chỉ sợ vất vả thôi.”
Trời tháng chín cái nóng chưa tan, phải mặc cổ trang, mang theo cái
khăn trùm, đứng quay trong studio, thật không thoải mái. Cũng may thể
trạng Cố Ngôn tốt, đoàn làm phim cũng rất chiếu cố, không chịu đau khổ
gì.
Cố Ngôn kể tình hình thực tế cho Tần Trí Viễn.
Tần Trí Viễn dịu dàng nhìn lại hắn: “Vừa lúc chiều rảnh, có muốn tôi
đến thăm em không?”
Đây là muốn hỏi ý kiến hắn?
Hắn nỗ lực bao nhiêu, Tần Trí Viễn liền thưởng cho hắn bấy nhiêu,
thật sự là giao dịch công bằng.
Ý nghĩ trong đầu Cố Ngôn xoay chuyển, lập tức nghĩ đến ngày kia có
cảnh hắn và Trương Kỳ diễn chung. Tần Trí Viễn thân là ông chủ lớn của