BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 267

Quyết Minh đáp: “Em hiểu mà, nhưng em đang nghĩ đến chuyện khác,

tại sao ‘Huyền địa cầu’ lại không làm thế nữa?”

Lưu Nghiễn: “Có thể là nó đã có thêm thông tin gì đó… Làm sao anh

biết được? Có thể là nó dùng cái cách rất chi lỗi thời ấy, thông qua những
mảng ký ức của nhân cách kia của em để hiểu được cách tư duy tình cảm
của loài người, thế là bị tình cảm của em và Trương Dân cảm động, đây
chính là tình yêu… Ê đừng! Đừng! Đừng có làm cái vẻ mặt như thế mà!
Anh có thiếu tiền em đâu… Dù sao thì cái hôm nó chìm vào lòng đất ấy,
nghe nói từ trường đã trở lại bình thường rồi.”

Vẻ mặt của Quyết Minh hết sức kỳ cục, Tiến sĩ Ngụy và Trương Dân

bước ra.

Lưu Nghiễn và Quyết Minh đứng dậy chào hỏi, đúng như nguyện vọng

của Trương Dân, Tiến sĩ Ngụy đã đặc cách nhận Quyết Minh vào công
xưởng trung ương.

Ông đã xác nhận cho Quyết Minh để cậu bé có thể đến trường học

chương trình đại học vào buổi sáng, buổi chiều quay về công xưởng làm trợ
lý, đồng thời còn xếp cho cậu một phòng ký túc xá riêng.

Trương Dân cuối cùng đã giải quyết xong vấn đề đau đầu nhất, anh nói:

“Sau này nhờ thầy… chăm sóc thằng bé.”

Tiến sĩ Ngụy cười nói: “Thằng nhỏ tự chăm sóc được bản thân mà, mọi

người ai cũng thế cả thôi. Đúng không, Tiểu Tinh? Hãy học tập anh Lưu
Nghiễn của cậu.”

Quyết Minh ừm một tiếng, sau đó hỏi: “Chú định đi đâu, Trương Dân?”
Trương Dân đáp: “Nhập ngũ, ba phải quay lại tham gia huấn luyện rồi.”
Quyết Minh: “Cố lên, tạm biệt.”
Trương Dân quay người đi được vài bước, đứng từ xa trong công xưởng

nhìn Quyết Minh. Giữa người qua người lại, nhưng đại sảnh ồn ào dường
như cách anh rất xa, thế giới chỉ còn lại anh và cậu.

“Vĩnh biệt, Quyết Minh của ba.” Trương Dân nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.