BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 282

Giọng Mông Kiến Quốc: “Con muốn nói điều gì?”
Giọng Lưu Nghiễn: “‘Huyền virus’ nói với con, đây cũng là kết cục của

loài người chúng ta.”

Trịnh Phi Hổ mở cửa.
“Ba!” Trịnh Kỳ mừng rỡ lao ra, ôm lấy ba của mình.
“Gấu trúc mà con muốn đây.” Trịnh Phi Hổ đặt sợi dây xích vào lòng

bàn tay con trai, nói: “Ba phải đi làm nhiệm vụ rồi, hãy bảo vệ mẹ cho tốt
nhé.”

Trên loa phát thanh, giọng Mông Kiến Quốc hờ hững: “Chỉ thế thôi?”
“‘Huyền virus’ cho rằng, khoa học kỹ thuật sẽ hủy hoại tất cả, nhưng con

nghĩ rằng không.”

“Tại sao?”
Lưu Nghiễn không nói được gì, cuối cùng bảo: “Con nói không ra được

đạo lý gì, nhưng con tin là sẽ không, trải qua kiếp nạn lần này, tất cả sẽ phát
triển theo chiều hướng tốt hơn, chính là như thế.”

“Vậy là con đã có kết luận của mình rồi.”
“Giấc mơ này không quan trọng sao?”
“Đối với một vài người mà nói, có lẽ họ cảm thấy rất quan trọng, nhưng

đối với một số người khác thì lại chẳng hề quan trọng chút nào, bởi họ vẫn
luôn tin rằng, khoa học lấy tự nhiên làm gốc, thứ mà cứu rỗi cần, không
phải là tranh giành và chiếm hữu. Bản thân khoa học và sự sống, cuối cùng
sẽ là bao dung lẫn nhau và cùng tồn tại.”

Lưu Nghiễn ngơ ngẩn gật đầu, Mông Kiến Quốc nghiêng người tắt máy

đàm thoại đi.

Tại khu số 7.
Tần Hải: “Gửi một bản ghi âm này cho Tổ chức nghiên cứu khoa học

của Liên hợp quốc, giữ một bản làm tư liệu.”

Trong phòng làm việc, Mông Kiến Quốc và Lưu Nghiễn ngồi đối diện

nhau.

Lưu Nghiễn: “Có người đi cứu anh ấy không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.