đến lúc nó tan tác vụn vời, cô mới xòe lòng bàn tay ra, những mảnh vụn
giấy màu trắng bay tứ tán giữa trận giá đêm chẳng khác nào tàn tro.
Chỉ Di tỉnh lại vào một buổi sáng sau đó năm ngày, như lời bác sĩ nói,
tính mạng cô không còn bị đe dọa nữa, các phần bị thương rồi dần dà cũng
sẽ hồi phục, duy chỉ có đôi mắt, có lẽ sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng
được nữa. Cả bác sĩ lẫn bố mẹ đều không thể giấu mãi cô cái tin xấu này,
sau khi gắng gượng ngồi dậy được, cô đã biết chân tướng sự thật qua
những lời xì xào bàn tán của đám bác sĩ, y tá cùng những câu thì thào thẽ
thọt của người nhà. Đối diện với thực tại phũ phàng ấy, cô im lìm hồi lâu,
khiến cả Cố Duy Trinh lẫn Uông Phàm đều thấp thỏm không yên, cô chẳng
khóc, cũng không quậy, thậm chí còn chẳng chịu nói năng gì, im ắng đến
mức khiến người ta phải khiếp hãi. Tận đến sau khi Chỉ Di tỉnh táo trở lại,
Kỉ Đình mới đến thăm cô lần đầu tiên, lúc cậu ngồi xuống bên cô, nói “Anh
đây”, cô mới khẽ khàng ngẩng đầu lên, cố dựa vào nơi phát ra âm thanh để
tìm kiếm nơi cậu ngồi.
“Anh Kỉ Đình, bây giờ là ban ngày hay buổi tối?” Đây là câu nói đầu
tiên cô thốt ra khi biết rõ sự tình.
Trước ánh nắt nừng rỡ của vợ chồng Cố Duy Trinh, Kỉ Đình đư tay lên
vuốt tóc cô, “Bây giờ mới là buổi sáng thôi em ạ, bên ngoài trời đẹp lắm,
gió nhè nhẹ, ánh mặt trời cũng rất rạng rỡ”.
“Em muốn đi ra ngoài xem thế nào, anh đi với em nhé, được không?”
Đáng lẽ ra theo tình trạng sức khỏe của Chỉ Di lúc này, cô không được
phép rời khỏi giường bệnh, nhưng cả bác sĩ lẫn bố mẹ đều không ngăn
được cô, đành phải nói khó với y tá, đặt cô vào xe lăn thật nhẹ nhàng, cẩn
thận, rồi Kỉ Đình chầm chậm lấy xe đẩy cô đi xuống mảnh sân nhỏ của
bệnh viện.