BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 100

tỉnh lại từ cơn hôn mê, cả người quấn đầy băng trắng cùng đủ loại ống dẫn
máy móc, chỉ có khuôn mặt là hoàn toàn nguyên vẹn, hiện lên vẻ nhẹ nhõm
tới mức cơ hồ kì dị, làm cho Chỉ An suýt thì ngỡ rằng chị mình đang ngủ
đấy thôi, lát nữa sẽ tỉnh lại, sau đó sẽ nhìn cô với ánh mắt ngây thơ như
hươu non, ửng đỏ mặt mày mà rằng “Chỉ An, em nói xem, anh ấy có thích
chị không?”

ChỉAn cứ ngỡ là cô đã rơi nước mắt, thế nhưng không hề, khóe mắt cô

tạnh khô. Cô chỉ ngồi đó, như một pho tượng, ngắm nhìn Chỉ Di trong cơn
hôn mê.

Chỉ Di, chị cô, mối liên hệ sâu sắc khăng khít nhất của cô với cái “gia

đình” này, người duy nhất yêu thương cô vô điều kiện.

Cô cứ thế ngắm nhìn con người đang nằm trên giường bệnh kia, không

thốt một lời, cũng không biết rốt cuộc mình đã ngồi đó bao lâu, tiếng “tít
tít” phát ra từ những thiết bị không xa cứ vang lên không ngừng. Hồi lâu,
cô nghe thấy Uông Phàm phía sau lưng khẽ trở mình sột soạt.

Có lẽ trời sắp hửng sáng, nếu thế giới của một người vĩnh viễn chỉ có

bóng tối, vậy thì làm sao mà phân biệt được bình minh với hoàng hôn?

Cuối cùng, Chỉ An cúi xuống bên tai Chỉ Di nói nhỏ đến nỗi không thể

nghe thấy gì, sau đó đứng dậy rời đi, không một chút động tĩnh hệt như lúc
cô bước vào vậy.

Lúc bước ra khỏi cổng bệnh viện, gió đêm tràn tới, cô rùng mình, vô

thức ôm chặt chiếc ba lô ôm theo người, đi dấn lên phía trước vài bước, cô
quyết định lôi từ trong ba lô ra một cái phong bì mà Tạ Tư Niên đã đưa
cho, bên trong là một xấp tiền chẳng dày chẳng mỏng, còn có một tờ giấy
nhắn ghi vài dòng chữ nhỏ. Cô ngắm nghía cái tên ghi ngay ở dòng đầu
tiên: Uông Minh, bên dưới tên có một dòng ghi đầy đủ cả địa chỉ và
phương thức liên lạc, cô cười cười, sau đó chậm rãi xé nát tờ giấy nhắn, tận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.