đất trời sặc sỡ, hoang dã ngông cuồng mà cô ngự trị? Có lẽ ngay lần đầu
tiên đụng mặt cô trước cửa nhà cô, cậu nhận nhầm người, cô chỉ trề môi nói
“đồ ngốc”, hay có thể là lúc cậu hớn hở đối đầu với mối nguy hiểm bị
người lớn mắng mỏ mà theo cô đi “bài trừ tệ nạn” trong khu trường học,
cũng có thể là lúc cô bất chấp cầm lấy tay cậu, đặt vào ngực cô để uy hiếp
cậu…Trước nay cô chưa từng đếm xỉa đến cậu, cậu cũng cẩn thận che đậy
tâm trạng nổi loạn của mình rồi, thế mà cuối cùng vẫn cứ chìm vào nơi đó.
Chỉ An là nghiệp chướng của cậu, cũng giống như vết thương cô để lại
nơi khóe môi cậu, dớn đau, rấm rứt, triền miên. Cậu đã yêu phải nghiệp
chướng của mình.
Cậu đã suy nghĩ kĩ càng, đợi đến khi tình hình của Chỉ Di ổn định hơn,
cậu nhất định phải hỏi Chỉ An cho rõ ràng mọi chuyện. Cậu và Chỉ An, như
lời của Lưu Lý Lâm, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã khiến người ta phải điên
cuồng rồi, thế nhưng cậu đã phải an phận suốt hai mươi mốt năm trời, cũng
chỉ mong có một lần điên cuồng này thôi.
Chỉ Di nói cuối cùng cô vẫn không thể giữ Chỉ An lại được sao?
Lời nói của cô có ý nghĩa gì, con tim Kỉ Đình như thể bị một bàn tay vô
hình thít chặt lấy, “Em bảo Chỉ An…”
“Em không rõ những ngày em hôn mê đã xảy ra những chuyện gì,
nhưng qua lời bố mẹ thì em cũng đoán được ít nhiều, mọi người đều không
thấy Chỉ An đâu cả, mấy hôm nay bố em đã đi hết những chỗ quen biết có
thể hỏi, bố mẹ còn báo cả cảnh sát nữa rồi. Không phải nó chỉ bỏ đi tạm
thời đâu, chứng minh thư, rồi cả chút tiền nó dành dụm, không cái gì còn
để lại, kể cả không có việc tối hôm ấy thì nó cũng đã nghĩ đến việc bỏ nhà
đi rồi. Từ bé đến lớn, những thứ nó đã quyết thì đến chín ngựa cũng không
kéo lại cho được” Nỗi buồn thương càng khiến khuôn mặt vốn ốm bệnh
của Chỉ Di càng thêm nhợt nhạt Kỉ Đình cảm thấy còn điều gì đó chưa thấu
tỏ, đầu óc quay cuồng, một nơi nào đó sâu trong lòng ngực bỗng lạnh buốt