BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 108

ấy, người đàn bà ấy cứ khóc lóc thở than, Uông Phàm cũng rơi lệ, sau rốt,
bà chỉ nói với người đàn bà kia rằng: “Tôi không cần biết các người có trả
được hết khoản tiền còn thiếu không, bởi vì bao nhiêu tiền cũng không đổi
lại được đôi mắt của con tôi, nó mười tám tuổi, sơ sểnh nhất thời của chồng
chị đã hủy hoại một đời của con gái tôi! Chị bảo nhà chúng tôi từ bi với nhà
chị, thế nhưng ai từ bi với chúng tôi kia chứ? Chẳng qua cũng chỉ là ba năm
ngồi tù, chứ nói thật với chị, tôi chỉ hận một nỗi anh ta không ngồi tù cả đời
luôn!”. Lời nói của Uông Phàm khiến người đàn bà kia tuyệt vọng hoàn
toàn, không biết phải làm sao, chỉ đành khóc lóc thêm một trận, rồi đành
cam phận quay về. Đến lúc hai vợ chồng Cố Duy Trinh quay trở vào phòng
bệnh, Chỉ Di vẫn nhắm mắt trên giường, có vẻ như đang ngủ say, thế nhưng
chiếc áo gối đã ướt đầm một bên. Chiều tối hôm ấy, Cố Duy Trinh và Uông
Phàm đang lui cui trước giường Chỉ Di, cô gái bấy lâu nay vẫn im ắng ít lời
bỗng nhiên mở miệng mà nói rằng, “Thôi bỏ đi, mẹ ạ”. Lúc đó Uông Phàm
nhất thời chưa nắm được ý tứ câu nói không đầu không cuối này của con
gái, bà sững sờ một hồi, rồi mới phản ứng lại được, việc ngày hôm nay con
đều nghe thấy hết à?” Chỉ Di không đáp lời mẹ, chỉ bảo, “Cứ cho là người
ta ngồi tù cả đời thì đã sao chứ? Chỉ An có quay về được không? Mắt của
con có nhìn thấy lại ánh sáng được không? Mẹ à, căm hận ông ta có làm
chúng ta dễ chịu hơn chút nào đâu”. Cô bị thương nặng chưa phục hồi,
giọng nói vẫn còn hổn hển yếu ớt, thế nhưng từng từ từng chữ đều rành rọt,
rõ ràng. Cố Duy Trinh với Uông Phàm đều im lặng không nói năng gì, Chỉ
Di dường như chẳng còn sức mà nói tiếp, nhưng trên khuôn mặt vẫn hiện
rõ vẻ van nài. Vợ chồng Cố Duy Trinh trông thấy dáng vẻ của con gái, vừa
xót xa vừa đau đớn, “Chỉ Di, cái con nhỏ này, việc gì cũng nghĩ cho người
khác, ai nghĩ cho con đây chứ?” Uông Phàm cầm tay con gái lắc đầu. Chỉ
Di bèn lật tay lại, rờ rẫm nắm lấy tay mẹ “Con có bố mẹ ở bên mà. Có oán
hận họ cũng chẳng ích gì, thôi thì cứ coi như tích phúc cho con vậy…” Chỉ
Di đã nói đến nước này, Uông Phàm chẳng còn biết nói gì thêm nữa, mắt bà
đỏ hoe. Lúc này Cố Duy Trinh nãy giờ im lặng giờ mới cất lời, “Nếu đã
như thế thì làm theo ý con nó đi. Tay lái xe ấy cũng day dứt không yên, thôi
bỏ đi vậy, việc gì phải nghĩ ngợi nhiều, việc đã xảy ra không thể cứu vãn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.